Sáng nay ánh nắng rực rỡ nhẹ nhàng. Lâm Tuệ Nghi không lười biếng trong chăn êm, cô thức giấc rất sớm để chuẩn bị đi chơi cùng Hàn Chỉ Diên. Cậu ấy trước khi xếp lịch đi chơi đã nghiêm giọng bảo rằng nếu Lâm Tuệ Nghi đến trể sẽ lập tức huỷ hẹn. Ban đầu Lâm Tuệ Nghi còn ý kiến bảo cô là con gái phải chỉnh chu một chút trước khi ra ngoài. Nhưng người nào đó liền không đồng ý lại còn cười ranh mãnh bảo cô không phải là con gái cần gì chỉnh chu bên ngoài, thật khiến Lâm Tuệ Nghi tức đến chẳng được gì đành thuận ý nghe theo. Nếu Vương Khôi Vĩ đồng ý đi cùng thì cô còn cần đến tên bạn thân nghiêm khắc này sao?
Lâm Tuệ Nghi rõ ràng đã lớn đến thế này nhưng mỗi lần được đi chơi đều rất phấn khích. Cô biết cũng chỉ là đi đến mấy địa điểm cũ nhưng sao cứ thích thế này.
Mang theo tâm trạng hưng phấn Lâm Tuệ Nghi vui vẻ bước xuống tầng, vừa đi vừa ngân nga mấy câu hát. Đi qua phòng khách nhìn thấy Vương Khôi Vĩ cũng chẳng thèm chào một tiếng, cô xem như không nhìn thấy mà lướt qua.
- Đi đâu? - Không cam tâm bị người nào đó cố tình lơ đi Vương Khôi Vĩ nghiêm giọng hỏi Lâm Tuệ Nghi một câu cũng xem như là khẳng định sự tồn tại của bản thân.
- Ra ngoài cùng Hàn Chỉ Diên - Rõ biết ai đó không thích cô đi cùng Hàn Chỉ Diên nên Lâm Tuệ Nghi càng thêm đắc ý mà nhấn mạnh từng chữ. Là do anh không muốn đi cùng cô cũng đành tìm một người khác thích hợp mà xuống phố.
Vừa nghe đến cái tên Hàn Chỉ Diên đôi mài đẹp khẽ cau lại, Vương Khôi Vĩ vô cùng để tâm
đến việc Lâm Tuệ Nghi đi cùng Hàn Chỉ Diên. Anh chẳng biết rốt cuộc giữa hai người là thân thiết đến bao nhiêu mà cứ luôn bám lấy nhau cười cười nói nói khiến Vương Khôi Vĩ ngày thêm khó chịu cũng vì lẽ đó nên mỗi lần nhắc đến cái tên Hàn Chỉ Diên tựa như nhắc đến mối nguy hiếm kiêng kị của anh.
Tờ báo sáng trên tay vô ý thức bị Vương Khôi Vĩ vo nát nhăn nhúm một góc. Anh đứng lên thuận tay cầm theo áo khoát bên cạnh.
- Anh đi cùng em - Rất tự nhiện Vương Khôi Vĩ bước đến khoát lấy bờ vai mỏng manh của Lâm Tuệ Nghi.
Mà phản ứng của Lâm Tuệ Nghi có chút không tự nhiên cho lắm! Cô khẽ đẩy người anh ra, bước lùi về sau thêm một bước.
- Em không cho phép anh đi cùng - Lâm Tuệ Nghi khẩn trương xua xua tay. Nếu hôm qua ở trước lời đề nghị của cô, anh liền vui vẻ gật đầu thì chắc giờ này cô đã cùng anh chạy nhảy khắp nơi đến những điểm vui chơi thú vị trong thành phố.
Nhưng chính anh không đồng ý, cô cũng đã hẹn Hàn Chỉ Diên đâu thể nào mang theo anh.
Nếu thật sự để Vương Khôi Vĩ nắm tay cô đi dạo, ngồi cùng một dãy ghế với Hàn Chỉ Diên mà xem phim có phải sẽ doạ chết cậu ấy không?
Thái độ cự tuyệt này của Lâm Tuệ Nghi lại càng tăng thêm sự cảnh giác và hoài nghi về mối quan hệ giữa cô với Hàn Chỉ Diên. Đừng nhìn vẻ ngoài lạnh lùng cao ngạo kia mà nói anh không để tâm đến mối quan hệ riêng tư của Lâm Tuệ Nghi. Nói cho cùng Vương Khôi Vĩ cũng chỉ là một ngày đàn ông có tính chiếm hữu cao, phần tính cách này càng đậm trong phương diện tình cảm.
Vương Khôi Vĩ từng nghĩ hay hãy cứ hỏi xem giữa Lâm Tuệ Nghi và Hàn Chỉ Diên thân thiết đến mức nào, anh thật muốn xác nhận xem Lâm Tuệ Nghi có muốn cho anh được quen biết với bạn bè cô không? Nhưng cuối cùng vẫn là chấp nhận im lặng vì Lâm Tuệ Nghi là cô gái yêu thích tự do, đôi với chuyện yêu đương chính là rất xem trọng khoảng không gian riêng của cả hai. Biết rõ từ lâu đã được Lâm Tuệ Nghi mặc định là một phần trong cuộc sống của cô ấy nhưng đôi với những mối quan hệ bạn bè của riêng cô Vương Khôi Vĩ không tài nào chen vào. Nếu đã không thể chính miệng hỏi cô anh đành dùng cách của riêng mình để tiếp cận, hoà nhập và làm quen với bạn bè của cô.
- Vì sao? - Bước đi phóng khoáng dừng lại, ánh mắt hổ phách mang theo ý lạnh lặng nhìn đôi đồng tử xinh đẹp của Lâm Tuệ Nghi. Anh không nhìn rõ chút lung túng khó nói của cô mà chỉ còn trong ánh nhìn thuần khiết ấy cả một dáng hình của chính mình.
Lâm Tuệ Nghi không che đậy cô rất thẳng thắng.
- Hôm qua là chính anh không đồng ý đi cùng, em đành phải hẹn người khác. Bây giờ anh đổi ý, em không thể vì anh mà thay đổi kế hoạch của mình - Câu từ nhẹ nhàng mà nghiêm túc, Lâm Tuệ Nghi cau mài đẹp liếc nhìn Vương Khôi Vĩ. Rõ biết con người anh rất hay tuỳ hứng nhưng Lâm Tuệ Nghi không mấy hài lòng với loại tuỳ hứng này của anh.
Vương Khôi Vĩ sầm mặt, anh không nói chỉ là lạnh lùng quay trở lại ghế ngồi, động tác có chút mạnh mẽ. Anh không chú tâm đến việc Lâm Tuệ Nghi có muốn cùng anh ra ngoài không vì cơ bản cũng chỉ là việc vui chơi nhưng cái mà anh để tâm chính là câu nói "em không thể vì anh mà thay đổi kế hoạch của mình". Cô dứt khoát, cô nghiêm túc nhấn mạnh từng chữ phải chăng anh chưa đủ dụng tâm hay vẫn chưa là người quan trọng nhất trong mọi quyết định của cô.
Vừa rồi chẳng phải vẫn đang rất thoải mái sao, bây giờ lại rơi vào trầm mặt Lâm Tuệ Nghi biết mình đã vô ý khiến Vương Khôi Vĩ tức giận nhưng trong lòng vẫn đang để tâm đến chuyện ngày hôm qua nên chẳng buồn nói một câu xoa dịu. Cô chỉnh lại chiếc balo nhỏ trên vai sau đó nhàn nhã bước về phía trước xem như không nhìn thấy một mặt tức giận này của Vương Khôi Vĩ.
Bước qua cửa chính hướng ra sân liền nghe thấy thanh âm lạnh lẽo, vô vị vọng từ phía sau tựa như người phát ra thanh âm kia muốn dùng chính âm tiết nay buộc cô cùng tản băng.
- Ở nhà - Vương Khôi Vĩ lười biếng buông một câu lệnh bức người.
Nếu như trước kia Lâm Tuệ Nghi nhất định sẽ cúi đầu ngoan ngoãn quay trở về phòng, khoá chặc cửa tự phong ấn bản tính trẻ con thích vui đùa của mình. Nhưng hiện tại cô chính là bị Vương Khôi Vĩ cưng chiều đến ương bướng mất rồi lại thêm cái thái độ của anh càng khiến cô muốn vùng vẫy thoát khỏi sự bảo bọc của anh.
- Em không thích - Chỉ bỏ lại một câu Lâm Tuệ Nghi liền chạy ra trước cổng chính cứ như sợ Vương Khôi Vĩ sẽ dùng chính sự lạnh lùng kia giữ lại.
Nhưng vừa đến cửa đã bị hai tên vệ sĩ đứng chắn phía trước cô không có cách nào ra ngoài đành phải dùng chút ít trò.
- Các anh không thể cho tôi đi sao? - Gương mặt nhỏ vô cùng chân thành, chất giọng mềm mại đến đáng yêu nhưng chẳng thể làm hai người vệ sĩ để tâm.
- Thiếu gia có lệnh không cho Lâm tiểu thư ra ngoài, xin lỗi bọn tôi cũng chỉ là nghe theo lệnh - Câu từ máy mốc không chút tình cảm kia giống như bức tượng đài to lớn đang đỗ sụp xuống người Lâm Tuệ Nghi.
Cô hết cách đành phải ương bướng cắn vào tay một tên vệ sĩ rồi đẩy cửa chạy ra ngoài. Nhưng bình sinh sức lực con gái vẫn là thua kém con trai vạn lần. Thử hỏi xem một cô gái trói gà không chặc như Lâm Tuệ Nghi làm sao có thể thoát khỏi hai chàng vệ sĩ cao to lực lưỡng như họ.
Chạy còn chưa được bao xa Lâm Tuệ Nghi đã bị tóm gọn, có lẽ vì người đang cố ý làm trái lệnh thiếu gia là Lâm Tuệ Nghi nên họ có phần nhường nhịn. Đối với cô trước sau vẫn rất nhẹ nhàng.
Mà Lâm Tuệ Nghi lại cứ như nhím con đang xù gai nhọn hết quơ tay rồi lại múa chân.
- Làm ơn xem như không nhìn thấy tôi đi được không? - Không thể dùng vũ lực đối với họ Lâm Tuệ Nghi đành dịu giọng khóc than, gương mặt trông thật đáng thương.
Hai chàng vệ sĩ đang áp giải cô cư nhiền chẳng mãi mai để tâm xem cô là đang giở trò gì, đáng thương ra sao chỉ một đường mang cô vào phòng khách đặt cô ngồi xuống đối diện Vương Khôi Vĩ.
Nhận thấy giữa hai người vẫn cần khoảng không để nói chuyện hai người vệ sĩ ý thức được đành quay trở về vị trí ban đầu.
Trong căn phòng khách rộng lớn mang phong cách cổ điển tao nhã, người đàn ông ngồi đối diện Lâm Tuệ Nghi hiện tại cơ hồ là đang dùng chính ánh mắt thâm sâu của mình đọc hết từng câu từ trách móc trong cô.
Chỉ còn lại tiếng thở đều, sự thờ ơ giữa hai đôi mắt giao nhau tạo nên một khoảng không im lặng đến vô tận.
- Sao không đi? - Giữa không gian yên lặng, giọng nói trầm đều châm chọc cùng cái cười nhuyếch môi kia của Vương Khôi Vĩ càng khiến tâm trạng của Lâm Tuệ Nghi trùng xuống.
Anh thật quá đáng, vừa rồi chẳng phải anh bảo người ngăn cô lại hay sao? Giờ này lại tự nhiên hỏi một câu thừa thải đến thế.
Lâm Tuệ Nghi không có nhã hứng cùng Vương Khôi Vĩ trò chuyện, cô im lặng trừng to đôi mắt đen lái xinh đẹp ương bướng dáng trên người anh.
Mắt cũng mỏi rồi, lửa giận trong lòng cũng đang dần vơi đi nhưng sao Vương Khôi Vĩ vẫn chưa có ý định cho cô ra ngoài thế này. Lâm Tuệ Nghi vô thức nhớ đến Hàn Chỉ Diên từng nói "mỹ nhân kế chính là vũ khí lợi hại nhất". Lâm Tuệ Nghi không giỏi về mặt này cô cơ bản chỉ là mang chút uất ức trong lòng thể hiện ra bên ngoài.
Đôi mắt xinh đẹp từ bao giờ đã ẩn nước, long lanh đến đáng yêu thế này.
- Vương Khôi Vĩ không thương em sao, có phải là rất muốn bó buộc em không? - Đi cùng với câu nói nghẹn ngào đứt quảng là rất nhiều giọt nước mắt trong suốt mặn chát lăn dài trên đôi má phính hồng.
Ban đầu còn vờ đang chuyên chú đọc báo sau cùng lại chẳng nhịn được mà ngước nhìn cô, đón nhận ánh mắt giận dỗi kia. Hết cách Vương Khôi Vĩ đành bước đến đưa tay lao đi mắt giọt lệ kém xinh kia, vòng tay dịu dàng bao bọc lấy cô
- Đừng khóc - Trước giờ Vương Khôi Vĩ không tài nào làm tốt loại việc xoa dịu người khác, anh căn bản chỉ là thêm chút ít tình cảm vào câu nói lạnh lùng kia.
Lâm Tuệ Nghi lắc lắc đầu nhỏ, cô vùi đầu vào vòm ngực anh ôm lấy tấm lưng rắn rỗi của anh.
- Anh không thể cho em ra ngoài sao? - Lâm Tuệ Nghi khóc đến lạc giọng.
Vương Khôi Vĩ thật hết cách trước nước mắt của người phụ nữ anh thương, đành phải xuống nước.
- Chỉ dung tung em một lần, về sớm một chút - Vương Khôi Vĩ dịu dàng lao đi nước mắt vẫn còn vươn vấn trên khoé mắt Lâm Tuệ Nghi, anh cưng chiều nở nụ cười.
Rất hài lòng với câu nói của anh Lâm Tuệ Nghi khẽ cười tươi rồi hôn vào má anh một cái dịu dàng, ý cười trên môi càng đậm.
- Em không thích bị giám sát - Không trực tiếp đề cập đến việc anh âm thầm cho vệ sĩ đi theo, cô khẽ cười nhắc nhỡ anh.
Vương Khôi Vĩ hiểu ý, xem như là dung túng cho cô một lần, tất cả đều nghe theo. Lặng nhìn theo bóng dáng nhỏ rời đi, Vương Khôi Vĩ vô thức nở nụ cười.
Nếu hỏi giữa cuộc đời hoàn mỹ của chính mình anh đã từng cảm thấy việc gì khó khăn nhất thì chắc hẳng đáp án sẽ là cô gái nhỏ mang tên Lâm Tuệ Nghi.
Rời khỏi khu biệt thự Lâm Tuệ Nghi bắt vội chiếc taxi, thuần thục nói tên đường. Đứng trước cổng công viên rộng lớn tấp nập người ra vào nói cười vui vẻ nhìn đến mỏi mắt vẫn không thấy bóng dáng Hàn Chỉ Diên. Xem ra Hàn Chỉ Diên không đợi được mà tức giận trở về rồi, Lâm Tuệ Nghi có thể hình dung được một mặt khó nhìn ấy của Hàn Chỉ Diên.
Nhất thời không biết nên đi đâu Lâm Tuệ Nghi di chuyển đến chiếc ghế đá gần đó mà ngồi xuống. Giữa cô và Hàn Chỉ Diên không có bất cứ cách liên lạc nào ngoại trừ thông qua di động của Trình Nghiêm, giờ này là đang ở bên ngoài cũng không thể chạy tới xin dùng nhờ. Mấy hôm trước còn nghe Hàn Chỉ Diên bảo đã dọn đến nơi ở mới lại nghe cậu ấy khoe khoang về thiết bị, sự tiện nghi trong căn hộ nào đó mà cậu đang ở nhưng Lâm Tuệ Nghi hoàn toàn không biết rốt cuộc căn hộ xa hoa kia là nằm ở vị trí nào trong thành phố rộng lớn này.
Cơ hồ đã ngồi rất lâu nhưng mãi vẫn khôg tìm được nơi nào thích hợp để đi một mình Lâm Tuệ Nghi nghĩ vẫn nên tỏ ra buồn chán một chúc ngoan ngoãn bắt xe quay trở về nhà giả vờ không hài lòng bảo với Vương Khôi Vĩ rằng "Đi chơi không thú vị bằng việc ở nhà cùng anh". Nhưng nghĩ lại cô vẫn nên ương bướng một chút, thử chạy khắp nơi trong thành phố xem có bao nhiều điều thú vị.
Lâm Tuệ Nghi tuỳ tiện gọi một chiếc taxi trên đường, ngồi vào ghế phó lái, cô khẽ cười dịu dàng nói nơi mình muốn đi.
Vừa chỉ điểm xong ánh mắt vô ý thức liếc nhìn kính chiếu hậu liền thấy một người đàn ông cao to, nghiêm nghị trong bộ vest đen chỉnh chu, chiếc mũ đen như che kín nữa khuôn mặt, thoạt nhìn có chút cổ quái. Cô không chú ý lắm đến hình thức, chỉ là có chút ái ngại.
- Thật ngại quá tôi không biết trong xe đang có người - Lâm Tuệ Nghi lúng tung mở cửa xe trong lòng khẽ mắng người tài xe một tiếng. Rõ ràng anh ta là đang đưa khách vậy mà vẫn muốn đón cô, kinh doanh thế này chẳng thể tán thành.
Nhưng mà có điều gì đó bất thường rõ ràng cửa xe đã bị khoá mất, Lâm Tuệ Nghi còn đang khó hiểu đánh ánh nhìn về phía người lái xe đã nghe thấy âm thanh lạnh lẽo như vọng từ địa ngục.
- Không cần, xe này là đến đón cô - Người kia nói một câu đón cô lạnh lẽo, xa cách khiến cả người Lâm Tuệ Nghi vô thức lạnh đi mấy phần, cơ thể khẽ run lên. Có thể rất lâu rồi không nghe thấy nhưng không đồng nghĩa với việc quên đi âm vực đáng sợ này.
Người đàn ông cổ quái ngồi phía sau kia chính là người đã bắt giữ cô, dùng ánh mắt lạnh lẽo cùng thiết bị máy móc đáng sợ tra tấn cô. Chính ông ta của một năm trước vô tình tạo nên bóng ma bất tử trong lòng Lâm Tuệ Nghi, cũng chính ông ta đã ban vô ý thức đưa cô đến bên Vương Khôi Vĩ - người đàn ông mà cô nguyện dùng cả đời này để trân quí.
Cô không biết vài phút nữa đây cuộc sống êm đẹp bên người yêu thương có còn trường tôn hay không? Liệu cô sẽ phải quay lại với những đau đớn, những câu từ khó hiểu của những con người đáng sợ ấy không.
Lâm Tuệ Nghi còn chưa kịp định thần phía sau gáy đã truyền đến cơn đau nhức, đôi mắt xinh đẹp dần dần khép lại, ánh sáng cuối cùng cũng không còn, cô chiềm ngập trong bóng tối lạnh lẽo như một năm trước đây.