Bảo Bối! Đời Này Hãy Ở Cạnh Tôi

Chương 21: Yêu Rồi?




Nghe thấy tiếng gõ cửa, Trình Nghiêm đưa mắt nhìn đồng hồ. Đã một giờ sáng, thế mà vẫn còn có người gọi. Anh không nhanh không chậm bước đến mở cửa, chỉ thấy Vương Khôi Vĩ đang dựa lưng vào tường, trên tay còn mang theo chay vang đỏ.

- Thiếu gia! - Đã lâu rồi không nhìn thấy Vương Khôi Vĩ một mình ôm rượu chạy đến tìm, hôm nay lại nhìn thấy, Trình Nghiêm thật không khỏi đau thương khi nhớ đến dáng vẻ của Vương Khôi Vĩ năm xưa.

Ngày trước, Vương Khôi Vĩ vẫn thường chạy đến gõ cửa phòng anh giữa đêm thế này chỉ là để tìm người uống cùng mình đến lúc say, để trong lòng bình ổn mà mơ giấc mơ dung dị nhất.

- Không mệt sao? - Vương Khôi Vĩ đẩy cửa bước vào bên trong phòng, anh đặt chay rượu xuống bàn rồi bước ra ban công hóng chút gió trời. Anh ngửa mặt lên trời ngắm nhìn vầng trăng sáng, tuỳ tiên hỏi Trình Nghiêm một câu không đầu không cuối.

Nhận thấy Trình Nghiêm vẫn đang đứng ngẫn ra bên cửa, Vương Khôi Vĩ xoay người nhìn Trình Nghiêm.

- Bao năm qua vẫn luôn gọi em là thiếu gia, anh không thấy nặng nề sao? Ngày trước chẳng phải đã nói không phân biệt thân phận chỉ biết chúng ta là anh em sao? - Sau những năm mệt mỏi chạy trốn hiện thực kia, đây là lần đầu tiên Vương Khôi Vĩ nói với Trình Nghiêm bằng loại ngữ khí ôn hoà như thế. Có lẽ là do tâm tư phiền muộn mà lòng người cũng trở nên yếu mềm.

Trình Nghiêm bước đến đứng cạnh Vương Khôi Vĩ, không quên đưa ly thuỷ tinh trong suốt có chứa chấc lỏng cay nồng màu đỏ bên trong cho Vương Khôi Vĩ.

- Chẳng phải cậu không muốn phá vỡ nguyên tắc của chính mình sao? - Trình Nghiêm thở dài, cậu chủ, người em trai tốt này của anh hôm nay lại lên cơn gì nữa đây? Từ nhỏ cả hai đã ở cạnh nhau, lớn lên cùng nhau nhưng đôi lúc Trình Nghiêm không thể nào lý giải nổi cách nghĩ, cách làm của Vương Khôi Vĩ.

Vương Khôi Vĩ xoay xoay ly rượu trên tay, rồi uống một ngụm. Dây thần kinh trên người cũng trở nên tê liệt khi tiếp xúc với loại thức uống cay nồng nhưng sau cùng lại thấy ngọt.

- Anh hẹn hò thế nào?

Vương Khôi Vĩ chuyển đổi chủ đề, anh không có thói quen can thiệp quá nhiều đến cuộc sống riêng tư của ai đó nhưng lại rất hiếu kì về buổi hẹn hò đầu tiên của Trình Nghiêm.

Nhắc đến hẹn hò, một loại cảm giác ngọt ngào trào dâng trong lòng Trình Nghiêm.

- Rất tốt

- Người đó thế nào? - Vương Khôi Vĩ lại một lần nữa tò mò về người phụ nữ của Trình Nghiêm.

- Rất đáng yêu - Đúng, đối với Trình Nghiêm người đó là duy nhất, là mảnh ghép hoàn mĩ nhất.

Nhìn thấy ánh mắt ngời sáng niềm yêu của Trình Nghiêm khi nhắc đến một nữa của mình, Vương Khôi Vĩ cũng đủ hiểu Trình Nghiêm đang hạnh phúc thế nào. Hoá ra yêu là một loại chất kích thích khiến cuộc đời ta thêm tươi mới như thế.

- Anh nghĩ yêu là như thế nào? - Vương Khôi Vĩ cố tìm cho mình một định nghĩa chân thực nhất về "yêu" - tính từ bao hàm hết mọi xúc cảm trong lòng con người ta.

Nếu không phải là do cảm nhận của mình sai thì Trình Nghiêm có thể khẳng định, Vương Khôi Vĩ đang loay hoay tìm câu trả lời cho mối quan hệ giữa mình và Lâm Tuệ Nghi

Trình Nghiêm hít sâu một hơi, vương vai hưởng thụ sự tĩnh lặng của trời đêm.

- Không có bất kì định luật hay khái niệm chung nào khi nhắc đến yêu. Đối với anh, yêu chính là không quan tâm người khác có hay không chấp nhận mối tình của mình. Yêu là dũng cảm đối diện, là rung động giữa hai trái tim. Là người tìm đến người sưởi ấm cho nhau những ngày đông giá lạnh. Yêu không phải là một điều gì đó quá mơ hồ, quá mong lung chỉ biết yêu là sẻ chia ngọt bùi, là quan tâm, là thấu hiểu. - Trình Nghiêm vẫn luôn trầm lặng mỗi ngày cũng bởi vì lần đầu nếm trải vị ngọt yêu thương mà hoá nồng nhiệt. Người ta có thể nhìn thấy ở Trình Nghiêm một loại cuồng nhiệt, hạnh phúc đến quên mình.

Trình Nghiêm dựa người vào lan can, ngước mắt nhìn xa xâm có cảm tưởng như đang tìm kiếm một dáng hình thân quen giữa trời đêm ngàn sao lấp lánh. Anh nghe thấy tiếng trái tim mình đập vững chảy, anh mơ hồ nhớ lại cảm giác cùng người ấy dạo bước giữa phố xá đông người, cảm giác hai bàn tay lồng vào nhau nồng ấm và nhớ cả cái chạm môi ngập ngừng mà thấm ngọt thương yêu.

Vương Khôi Vĩ thấy bộ dạng hưởng thụ yêu thương của ai đó thì chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ.

- Không thích người ta cười nói vui vẻ với bất kì người đàn ông nào khác ngoài mình, liệu rằng đó có phải là yêu hay đơn thuần chỉ là một phút trổi dậy của lòng ích kỉ. Mỗi ngày chỉ mong được ở cạnh người đó phải chăng là vì bản tính chiếm hữu quá cao. Em không rõ tình cảm mình dành cho người đó là gì? Nhìn thấy người đó bị thương thì lòng rất khó chịu, luôn muốn chóng đối người thân duy nhất của mình để bảo vệ người đó, mỗi sớm thức giấc đều muốn nhìn thấy nụ cười trinh nguyên của người đó. - Trong màn đêm thanh tĩnh, giọng nói vốn trầm tĩnh lạnh lẽo cũng bởi vì nhắc đến hai từ "người đó" mà trở nên ôn hoà đến thế. Lại nghe thấy tiếng thở dài sầu muộn của Vương Khôi Vĩ, bởi vì không lí giải được những câu hỏi của bản thân mà trong lòng anh cơ hồ có tản đá to đè nặng nơi lòng ngực, khó chịu đến chỉ muốn một lần nổ tung.

Trình Nghiêm đập tay lên vai Vương Khôi Vĩ, ánh mắt anh nhìn Vương Khôi Vĩ cũng kiên định hơn.

- Yêu rồi, cậu chính là đã yêu Tuệ Nghi.

Vương Khôi Vĩ không quá bất ngờ vì lời khẳng định này của Trình Nghiêm, vì đâu đó trong anh đã mơ hồ tìm được đáp án nhưng bản thân lại một mực không muốn thừa nhận.

Bởi anh là người xem trọng yêu thương, một khi đã đặc tình cảm mình vào một ai đó khác thì khó lòng mà buông bỏ. Năm Vương Khôi Vĩ mười sáu tuổi, anh đã từng đặc trọn tình yêu nồng nàn, đơn thuần nhất của mình vào Tiểu Lam - một tiểu công chúa xinh đẹp nhất đối với anh.

Bao năm qua Vương Khôi Vĩ vẫn cố chấp ôm lấy dáng hình ấy dù biết chẳng thể nào nhìn thấy.

Còn đang chiềm ngập trong hồi ức của quá khứ, Vương Khôi Vĩ nghe thấy giọng Trình Nghiêm đầy sẻ chia và đồng cảm.

- Chúng ta đều rất yêu thương Tiểu Lam, đặc biệt là cậu nhưng con bé đã mất, cậu cũng không thể cứ mãi khép chặc cánh cửa yêu thương như thế được. Hãy mở lòng đón nhận tình cảm hoặc nếu không thì hãy thử yêu thương ai đó nồng nhiệt một lần.

Bao năm qua cũng bởi vì cái chết của Tiểu Lam, sự ra đi đột ngột của mẹ mình mà Vương Khôi Vĩ chẳng còn đủ dũng khí để đón nhận hay trao tình cho bất cứ ai. Là vì anh sợ một ngày nào đó sẽ giống như cha mình vì chút lợi ích mà sẵn sàng mang mạng sống của người mình yêu thương nhất ra đánh đổi.

Vương Khôi Vĩ ngẫn ngơ một lúc rồi lại xoay người rời đi. Bóng lưng anh lúc ấy lại vững chãi và kiên định đến lạ.

Đợi Vương Khôi Vĩ đi rồi Trình Nghiêm mới buông thõng mình, lặng người đứng ở ban công. Đã lâu rồi không nhắc đến Tiểu Lam, không ngờ vừa gợi nhớ lại thấy thê lương. Lại nhớ đến dáng vẻ khẩn trương của Vương Khôi Vĩ vào sinh nhật năm anh mười sáu tuổi. Là Vương Khôi Vĩ muốn gửi gấm tình mình đến Tiểu Lam nhưng lời còn chưa giải bài đã nghe hung tin, cũng chính ngày hôm ấy đã biến Vương Khôi Vĩ trở nên trầm lặng, ích nói và trưởng thành hơn bất kì ai. Và tiểu công chúa xinh đẹp của họ cũng biến mất mãi mãi trong chính đêm rực lữa ấy.

Dẫu biết tình cảm của thiếu niên mười sáu tuổi mau đến mau đi nhưng Vương Khôi Vĩ là trường hợp ngoại lệ. Đoạn tình tuy chưa có bắt đầu đã sớm kết thúc ấy đã trở nên bất tử trong lòng Vương Khôi Vĩ, từ lâu đã định không thể xoá mờ.

Quay trở về phòng, Vương Khôi Vĩ đã ngồi rất lâu bên mép giường chỉ để lặng nhìn dáng vẻ khi ngủ của Lâm Tuệ Nghi, đôi lúc lại đưa tay vén đi mấy lọn tóc loà xoà đến đáng yêu trên má cô.

- Em sẽ ở cạnh tôi mãi như thế này chứ? - Vô ý thức Vương Khôi Vĩ buông một câu hỏi nghe như vô cùng bất lực. Là anh đang lo Lâm Tuệ Nghi sẽ lại bị người cha vô tâm vô tình của anh tổn thương, là sợ ông ta sẽ lại một lần nữa cướp mất nguồn sống của anh như nhiều năm trước.

Căn phòng trở nên yên tĩnh chỉ còn tiếng thở dài của hai trái tim vốn đã lệch nhịp vì nhau.