Bảo Bối! Đời Này Hãy Ở Cạnh Tôi

Chương 19: Tôi Bao Nuôi Em Cả Đời




Rời khỏi đại sảnh công ty The Sun, Vương Khôi Vĩ đang định đặt Lâm Tuệ Nghi ngồi vào ghế phụ lại nghe thấy ai đó gọi tên mình. Xoay người, đã thấy một chàng trai ăn mặc có chút phóng túng, mái tóc được vuốt keo cẩn thẩn và cả gương mặt có chút đáng yêu, đang bước về phía mình.

- Không ngờ cậu sẽ đến - Người vừa nói là Tiêu Thiên, CEO của The Sun cũng là cậu bạn thân từ thời trung học của Vương Khôi Vĩ. Nhưng bản tính người này vốn rất tuỳ hứng, nhiều lần khiến Vương Khôi Vĩ tức đến muốn nổ tung.

Vương Khôi Vĩ nhìn Tiêu Thiên bằng ánh mắt bất đắc dĩ. Vốn định không đến, nào ngờ lại bị Lâm Tuệ Nghi kéo đi nói đúng hơn là anh kiên quyết đi cùng để bảo vệ cô.

- Vì cô ấy nên đến - Ánh mắt vốn sắc lạnh nay trở nên ôn nhu khi nhìn xuống Lâm Tuệ Nghi vẫn đang ngoan ngoãn để anh bế.

Tiêu Thiên cũng bởi vì câu nói này mà chấn động đến nữa ngày thần trí mới hồi phục. Vương Khôi Vĩ mà anh quen không phải thế, con người đó luôn lạnh nhạt với mọi thứ xung quanh. Cái loại cưng chiều này anh chưa từng thấy qua trên người Vương Khôi Vĩ.

Tiêu Thiên đưa tay đập lên vai Vương Khôi Vĩ một cái rõ kêu.

- Người anh em, đừng làm tôi sợ - Lại nhìn đến Lâm Tuệ Nghi vẫn đang im lặng trong vòng tay của Vương Khôi Vĩ. Tiêu Thiên có chút không nỡ, một cô gái xinh đẹp đáng yêu như thế này, sao lại bị tên ma vương này nhìn trúng thế? Có phải xui xẻo lắm không, chắc cô ấy sợ tên này lắm! Tiêu Thiên lắc đầu.

- Em gái nhỏ, có phải em rất sợ không? Nếu tên này có bắt nạt em, cứ gọi cho anh. Anh sẽ đến đưa em đi - Tiêu Thiên nhìn Lâm Tuệ Nghi bằng ánh mắt thương xót, còn không quên đưa cho cô một tấm danh thiếp, bên trên còn có tên và cả số di động.

Lâm Tuệ Nghi cười gượng gạo đưa tay nhận lấy tấm thẻ. Gì mà em gái nhỏ, cô đã nhận anh ta là anh sao? Thật là, muốn có em gái sao không bảo mẹ sinh cho lại chạy đi nhận người lung tung thế.

- Cảm ơn lòng tốt của anh nhưng tôi nghĩ mình không cần? - Lâm Tuệ Nghi cười hoà nhã.

Tiêu Thiên cũng thôi không nói đến cô gái này, có muốn rời khỏi cũng phải nhìn xem người giam cầm mình là ai chứ.

- Cậu nói xong chưa, nếu rồi thì tôi đi đây - Vương Khôi Vĩ chỉ đưa mắt sắt lạnh nhìn về phía Tiêu Thiên. Tiểu tử này cũng gan lắm! Đến cả người phụ nữ của anh mà cũng dám mở miệng nói đưa đi.

Thấy Vương Khôi Vĩ cẩn thận đặt Lâm Tuệ Nghi ngồi vào ghế phụ, rồi vòng quá mở cửa ghế lái. Tiêu Thiên tức đến nổ đom đóm mắt, nói đi là đi vậy sao? Thật không nể tình anh mà. Tiêu Thiên bất mãn nhìn Vương Khôi Vĩ, oán trách.

- Lâu mới gặp gặp, không thể mời tôi đi uống vài ly sao?

Vương Khôi Vĩ hoàn toàn không chú tâm đến, vừa nghe câu hỏi đã nhanh đáp lại một chữ "không" sau đó cho xe rời đi để lại mình Tiêu Thiên vẫn đang ngẫn ngơ.

Từ lúc lên xe ánh mắt Lâm Tuệ Nghi không hề rời khỏi chiếc cúp bạch kim đang cầm trên tay kia. Cảm giác chiến thắng này thật không chân thực, từng nghĩ chỉ cần cho mọi người nhìn thấy tài năng của chính mình là được, không ngờ lại đoạt giải.

- Có thật là tôi đã thắng không? - Như muốn được ai đó đánh thức mình trước giấc mộng chiến thắng, Lâm Tuệ Nghi xoay người tìm đến Vương Khôi Vĩ vẫn đang tập trung lái xe bên cạnh.

Nghe người kế bên hỏi ngốc như thế, Vương Khôi Vĩ nhất thời không biết mình nên khẳng định thế nào cho chân thật nhất, đành theo phong cách hằng ngày vậy.

- Ừ - Âm tiết nhẹ nhàng phát ra lại khiến lòng người càng thêm hân hoan.

Nụ cười trên môi Lâm Tuệ Nghi lại thêm rộng hơn, vui tươi hơn. Lại nghĩ đến việc nên chúc mừng cho niềm mai mắn lớn này, cô đưa mắt quan sát thần sắc trên mặt Vương Khôi Vĩ rồi từ tốn lựa lời.

- Chúng ta đi ăn mừng chiến thắng được không? Lần trước Hàn Chỉ Diên đưa tôi đến một quán ăn rất ngon, tôi nghĩ anh cũng thích nó - Ngữ khí rõ ràng là đang hào hứng, Lâm Tuệ Nghi thường ngày vẫn luôn có đôi chút khép nép trước Vương Khôi Vĩ nhưng hôm nay chính vì vui quá mà trở nên tuỳ hứng, cũng rất khoa trương mời anh cùng đi ăn mừng chiến thắng với cô.

Trái với cái vẻ mong đợi của Lâm Tuệ Nghi, Vương Khôi Vĩ một mặt sắc lạnh không biểu cảm gì gọi là thích thú, anh đưa tay miết nhẹ mi tâm.

- Không được.

Một câu từ chối của Vương Khôi Vĩ đã dập tắt hoàn toàn giấc mộng ăn uống của Lâm Tuệ Nghi. Vừa rồi cô còn rất vui nghĩ sẽ bảo anh khảo một chầu xem như là quà mừng cô bước đầu thành công. Nhưng nào ngờ, vừa mở lời thì người ta đã thẳng thừng từ chối. Trong lòng thật uất ức đến khó chịu mà.

- Tại sao... tại sao không được? - Lâm Tuệ Nghi phụng phịu đưa mắt đáng thương nhìn Vương Khôi Vĩ. Nhưng hoàn toàn không thể lung lai được anh. Chỉ nghe anh đạm nhạt, lười biếng buông từng câu chữ.

- Chân - Theo câu nói là ánh nhìn nhạy bén của Vương Khôi Vĩ rơi xuống mắt cá chân trái của Lâm Tuệ Nghi. Vết thương đáng lí ra sẽ không sao, chỉ cần về nhà chườm đá qua sáng hôm sau sẽ khỏi. Nhưng vừa rồi vì quá phấn khích nên cô đi nhanh lên sân khâu, vết thương lại càng thêm nghiêm trọng.

Bất giác Lâm Tuệ Nghi đưa mắt nhìn xuống chân, vô thức nhăn mi tâm. Vừa rồi vui đến mức quên cả việc chân của mình đang bị thương. Bây giờ nhắc đến hình như đau nhiều hơn rồi. Nhưng mà cô thật rất muốn đi ăn chúc mừng, Lâm Tuệ Nghi nhìn Vương Khôi Vĩ như cố ý muốn anh thay đổi ý định nhưng đổi lại chỉ có ánh nhìn sắt bén đầy kiên quyết của anh.

Nhìn thái độ không hài lòng của người bên cạnh, Lâm Tuệ Nghĩ chẳng dám nói thêm một câu từ nào cứ im lặng ngồi trong xe cho tới khi về đến biệt thự.

Vương Khôi Vĩ một lần nữa cẩn thận bế Lâm Tuệ Nghi rời khỏi xe bước vào nhà. Người làm, vệ sĩ đều rất kinh ngạc trước hành động yêu chiều, trân quí Lâm Tuệ Nghi như thể vật báu. Ở trong lòng Vương Khôi Vĩ thật sự cảm thấy rất an toàn lại vô cùng ấm áp nhưng vì ánh nhìn tò mò của mọi người trong nhà đều hướng về cô, nhiệt độ cũng tăng lên đột ngột, có cảm tưởng như bản thân sắp bị thiêu chết bằng loại ánh mắt hóng hớt này của mọi người.

- Tiểu Tuyết, mau mang đá đến đây - Chẳng bận tâm đến việc mọi người đang nhìn mình như thế nào tâm tư Vương Khôi Vĩ luôn đặt vào Lâm Tuệ Nghi, cô gái này mỗi ngày đều khiến anh lo lắng không thôi. Nếu không thừa dịp anh lơ đãng mà trốn ra ngoài cũng là việc bị thương trong lúc học nấu ăn, giờ lại thêm việc đi lại cũng để mình bị thương. Nghĩ đến thật muốn mang vắt vào thắt lưng để cô luôn ở trong tầm kiểm soát của anh.

Lâm Tuệ Nghi ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, đồng tử chuyển động cố tìm người quen thuộc. Nhưng nhìn cả nữa ngày trời cũng không thấy Trình Nghiêm đâu, không rõ là bận việc gì đến tận tối mà vẫn chưa thấy về.

Thấy cô gái tên Tiểu Tuyết vừa bê một ít đá ra đặt trên bàn, Lâm Tuệ Nghi gọi cô ấy lại.

- Anh Nghiêm vẫn chưa về sao chị? - Lâm Tuệ Nghi chóp chóp đôi mắt xinh đẹp.

Nhắc đến Trình Nghiêm mới nhớ, từ khi anh và cô rời đi thì Tiểu Tuyết không hề nhìn thấy Trình Nghiêm đâu.

- Chị vẫn chưa thấy anh ấy - Tiểu Tuyết không dám khẳng định là đã về hay chưa bởi Trình Nghiêm xưa nay vẫn luôn như thế, đi trong âm thầm về trong lặng lẽ. Buổi tối nếu có ra ngoài, anh ấy nhất định sẽ mang theo khoá cổng để tránh làm phiền người khác. Nên trước nay, mọi người ít khi chú tâm đến. Tiểu Tuyết cúi đầu chào Vương Khôi Vĩ rồi quay trở vào bên dưới bếp.

Anh khoát tay ý bảo mọi người có thể trở về phòng không cần đứng đây. Đợi mọi người rời đi sau đó anh tự tay chườm đá cho Lâm Tuệ Nghi nhưng vết thương có vẻ nghiêm trọng.

Lâm Tuệ Nghi ngồi im lặng nhìn từng cử chỉ nhẹ nhàng của Vương Khôi Vĩ. Đôi lúc mài đẹp của anh khẽ cau lại đầy nghiêm khắc, không rõ Lâm Tuệ Nghi có phải đang mơ mộng quá rồi không nhưng vừa rồi cô chính là cảm thấy anh thật sự rất ôn nhu. Người đàn ông lạnh lẽo này đôi lúc lại có một mặc đáng yêu thế sao? Cứ nghĩ anh chưa bao giờ biết quan tâm đến một ai khác ngoài bản thân mình nhưng giờ đây tất cả sự căn thẳng, lo lắng đều là vì cô.

Tuy được chăm sóc nhưng Lâm Tuệ Nghi cảm thấy không được thoải mái, cô đưa tay đỡ lấy túi đá.

- Tôi tự làm được rồi.

- Ngồi yên - Giọng nói lạnh đi mấy phần, anh là đang tức giận.

Chườm thêm một lúc Vương Khôi Vĩ dừng tay, đứng thẳng người. Anh lấy điện thoại ấn gọi, cũng không rõ ai sẽ nhận cuộc gọi kia chỉ nghe Vương Khôi Vĩ lạnh lùng bảo mau đến nhà anh.

- Anh biết Trình Nghiêm đi đâu không? Đã chín giờ rồi vẫn không thấy anh ấy. - Lâm Tuệ Nghi lo lắng nhìn chiếc đồng hồ La Mã treo trên tường vẫn đang nhích từng nhịp kim chậm rãi.

- Hẹn hò - Vương Khôi Vĩ chỉ là tuỳ tiện đáp một câu. Lần trước nghe Trình Nghiêm bảo muốn thử yêu đương một chút, anh có chút kích động. Bao nhiêu năm anh chưa bao giờ nghe Trình Nghiêm nhắc đến vấn đề tình cảm này, bây giờ lại lớn tiếng nói muốn Vương Khôi Vĩ giao ích việc một chút để có thời gian hẹn hò, thật không ứng phó kịp với loại yêu sách này.

Lâm Tuệ Nghi nghe đến hai từ "hẹn hò" càng không nén nổi đau khổ. Hết Hàn Chỉ Diên bây giờ đến Trình Nghiêm, sao tất cả những người thân thiết cứ lần lượt tìm được một nữa tâm hồn đồng điệu còn cô thì cứ mãi lơ lững bầu trời tự do thế không biết.

- Khôi Vĩ, anh có cảm thấy hẹn hò hiện đang là trào lưu của giới trẻ không? Những người xung quanh tôi đều đang hẹn hò, có khi nào ngày mai anh sẽ đến nói với tôi là đã tìm được ý trung nhân không? Anh ngàn lần đừng làm vậy nha nếu không sẽ khiến tâm hồn thiếu nữ khát khao tự do này của tôi tan vỡ mất, không chịu nổi đã kích này thì chắc phải chọn đại một người mà kết hôn, sinh con cho giống người ta. - Lâm Tuệ Nghi buông một tràn dài lời than trách cuối cùng đưa ra kết luận muốn chọn bừa một ai đó làm chồng.

Nghe đến chuyện này Vương khôi Vĩ liền đen mặt, cái gì mà hẹn hò đang là trào lưu, người trẻ trước nay vẫn luôn rất để tâm đến nhưng chuyện yêu đương như thế.

- Không cho phép em chọn chồng bừa nếu không tìm được ai thì để tôi bao nuôi em cả đời - Cái sự cao ngạo này, cái loại áp bức này rất đậm chất Vương Khôi Vĩ. Nhưng Lâm Tuệ Nghi cô không cần, cho dù có cô đơn cả đời thì cũng chẳng màn chạy đến bên tản băng ngàn năm này. Tâm hồn vừa được sửi ấm, thể xác đã hoá đá, cái loại đãi ngộ này cô thật tình không cần.