Bảo Bối, Cưng Chiều Mình Em

Chương 7




Mới đó mà cô đã làm việc tại Lâm Thị được hai tháng. Cô đã dần quên với công việc, mọi người trong công ty ai cũng đối xử rất tốt với cô.

Tối ngày hôm đó. Anh đưa cô đi chọn lễ phục để tham dự một buổi diễn thời trang của LQZ. Do dáng người và làn da trắng hồng tự nhiên nên mặc gì cũng đẹp.

Nhưng anh cứ chê. Lúc thì chê hở hang quá, lúc thì chân váy ngắn quá, lúc thì tà váy sau dài quá. Đến bộ cuối cùng, cô chịu hết nổi rồi. Mặc tạm một bộ lễ phục màu đen, đai lưng màu đỏ. Váy dài qua đầu gối, phần trên cũng không quá hở không quá kín.

Huỳnh Thiên nhận xét qua một lúc rồi duyệt. Giờ thì tới lượt cô ngồi chờ còn anh đi thay đồ. Cô ngồi chán nản một lúc. Cửa phòng thay đồ mở ra.

Anh mặc một bộ vest đen, cà vạt màu đỏ. Cộng với đôi chân dài tới nách nữa. Anh bước ra:"Đẹp không?"

"Nice! Quá đẹp. Ông chủ đẹp trai rồi nên mặc gì cũng đẹp" Cô khen ngợi không hết lời.

Cả hai đi ra, đi qua một cái gương. Cô lướt qua rồi lùi lại, nhìn vào vị trí cổ của mình trên gương rồi hốt hoảng:"Hả?? Dây chuyền của mình đâu?"

Anh nhìn cô hốt hoảng mà nghĩ trong lòng:"Cái cô ngốc này! Mất dây chuyền hơn 2 tháng rồi mà giờ mới biết à?"

Trong lòng cô thì lại gào thét:"Chết mất! Thế này thì sao ăn nói với Hạ Ca đây. Haizz.. Thôi kệ đi, đằng nào cũng mất rồi"

Cô buồn bã đi ra xe trước. Anh nhìn theo cô rồi cũng đi ra xe. Tới nơi diễn ra buổi lễ thời trang.

Vừa xuống xe. Một đống phóng viên đã chờ anh ở đó để phỏng vấn. Anh vừa bước xuống đã bị phóng viên bao vây. Cô lẻn ra cửa sau, dùng kinh nghiệm của mình kéo anh ra khỏi đó mà không một ai hay.

Khi họ nhận ra không có anh ở đây nữa thì anh đã được cô dẫn vào trong đại sảnh rồi. Bên trong cũng đông người không kém, họ chen chúc nhau. Cô xém tó nữa thì lạc mất anh.

May anh nắm tay cô rồi kéo cô lại phía mình, dẫn cô đi qua một căn phòng trưng bày sản phẩm. Có lướt qua chiếc hộp, bên trong có một sợi dây chuyền sáng. Cô tiện miệng khen đẹp quá.



Anh vẩy tay kêu phục vụ tới. Tính tiền mua luôn, tặng cô ngay ở đó. Cô thật sự không giám nhận, nhưng anh cứ đòi mang cho cô bằng được thế là cô phải đồng ý.

Lúc sau, buổi lễ cũng bắt đầu. Từng mẫu trang phục được trình diễn, bộ nào cũng đem lại vẻ đẹp riêng của nó, kiểu vải lụa mềm mại, mặc thoáng mát trong mùa hè, họa tiết nhỏ kiểu chìm, làm nổi bật chất liệu và dáng người. Hoàn hảo!

Hai tiếng sau. Tất cả về lại đại sảnh để ăn mừng. Thấy anh đang bận nói chuyện với đối tác, cô ngoan ngoãn ngồi trên sofa bưng bánh ăn tạm cho đỡ đói.

Một cô gái đi qua, không may váy của cô ta quẹt trúng dĩa bánh của cô. Cô nhăn mặt, định bỏ lại dĩa bánh thì cô ta phát hiện váy mình bị dính bánh kem, liền đi tới trách móc cô:"Này! Thứ quê mùa kia. Sao cô dám làm bẩn váy của tôi? Có biết bộ váy này đắt lắm không? Cô làm cả đời cũng không đủ trả đâu đấy!"

"Đâu phải tại tôi. Nãy cô đi qua, váy của cô quẹt trúng bánh kem của tôi mà"

"Còn dám ngụy biện" Cô ta định vung tay lên tát cô thì nhìn thấy sợi dây chuyền cô đang đeo. Cô ta đổi mục tiêu, cầm lấy sợi dây chuyền:"Cô từ đâu có sợi dây chuyền này? Nhìn cô bần hèn thế này mà lại đeo nó. Có biết giá của nó bao nhiêu không?"

"Cô kia! Cô làm gì vậy?" Tự Uyên nắm lấy tay cô ta.

Cô ta nói tiếp:"Đưa sợi dây chuyền này cho tôi. Coi như là đền tiền váy của tôi bị cô làm bẩn đi"

"Không được!"

Cô ta dùng sức để giật sợi dây chuyền ra, khiến cổ của cô đỏ lên. Dây chuyền đứt, cô ngã xuống sàn một cái mạnh. Cô ta có được sợi dây chuyền thì vui mừng không ngớt.

Anh đang nói chuyện với đối tác. Thấy phía cô ồn ào nên đi qua xem thử thì thấy cô ngồi trên sàn, đáng giận hơn là cổ cô chảy máu do sợi dây chuyền cứa vào.

Huỳnh Thiên lập tức chạy lại đỡ cô dậy, đặt tay lên cổ Tự Uyên:"Ai làm?"

Cô xoa xoa vào vết máu. Rồi xua tay:"Không sao đâu"



Anh giật tay cô ra rồi tức giận nhìn mọi người đứng bao vậy ở đó:"Là ai? Bước ra nếu không muốn chết!"

Ai cũng chỉ chỉ trỏ trỏ vào người lấy day chuyền của cô. Cô ta thấy anh thì sợ hãi, chân tay run cầm cầm, dần bước ra:"Là.. là tôi.. Tại cô ta làm bẩn váy của tôi nên tôi mới lấy dây chuyền của cô ta. Mà nhìn cô ta nghèo như vậy, lấy đâu ra tiền mua sợi dây chuyền Nước Mắt Biển này chứ"

Anh lập tức với tay lấy chai rượu vang đỏ trên bàn, cầm lấy tay cô rồi thẳng tay đổ lên người cô ta:"Cô không có tư cách nhận xét người của tôi! Giờ thì cút!"

Cô ta sợ hãi chạy đi, để lại sợi dây chuyền. Cô nhìn thấy thì cúi xuống cầm lên. Anh liền giật lấy rồi ném xuống cái hồ gần đó:"Bẩn rồi. Tôi mua cái khác cho em"

Cô nhăn mặt nhìn theo hướng dây chuyền biến mất:"Nhưng đó là món quà đầu tiên ông chủ tặng em.. Giờ lại.."

Huỳnh Thiên thấy cô đang có ý trân trọng món quà của mình thì kéo cô đi. Xuống sân, anh cởi áo khoác ra, kéo ống quần lên rồi lội xuống ao nước lạnh, mò mẫm tìm sợi dây chuyền.

Cô thấy vậy thì muốn nhảy xuống tìm với anh nhưng anh lại nói:"Nước lạnh lắm. Em đừng xuống đây"

Tự Uyên cứ không nghe đấy, cô xách váy của mình lên rồi cột lại sau đó bước dần xuống ao nước. Mò mò xung quanh, anh thấy vậy thì muốn mắng cô nhưng sao cổ họng lại không mở nổi. Đành á khẩu.

Một lúc sau, cô sờ trúng gì đó, cầm lên xem thì thấy một con giun, cô hét toáng lên rồi ôm chầm lấy người anh:"Aaaa! Rắn kìa!?"

Thấy vẻ mặt sợ hãi của cô khiến anh bật cười, nhưng cũng không nỡ để cô xuống. Thế là anh vừa bế cô đi vừa dò tìm trong làn nước.

Cô mở mắt ra, nhìn xung quanh mặt nước, do có ánh sáng của trăng nên hồ lấp lánh như hàng ngàn ngôi sao. Bất chợt, cô thấy dưới đáy hồ bên góc bên kia lóe lên ánh sáng màu xanh.

Tự Uyên gỡ tay anh ra rồi nhảy xuống nước, đi lại đó xem thử, cô cầm lên xem. Là Nước Mắt Biển. Cô cười lớn vẫy tay kêu anh:"Ông chủ! Em tìm được rồi. Đây nè!"

Dưới ánh trắng. Nụ cười của cô còn đẹp lên khiến anh say đắm, mê mẩn một lúc. Đến khi cô đi lại lay nhẹ người anh thì anh mới hoàn hồn lại.