Bảo Bối, Cưng Chiều Mình Em

Chương 32




Cô ở phía xa cũng nhìn thấy hai người đó khá thân thiết với nhau. Trong lòng cô cứ đau đau và buồn bực. Sao anh cứ làm cô phải tức giận nhỉ? Tại sao? Sau vụ tai nạn đó, anh trở nên rất lạ, nhìn cứ ngốc ngốc và thiếu quyết đoán hơn lúc trước.

Anh ở trên kia thì cứ nhìn xem cô ở đâu. Để tí lấy cớ chạy đi hợp tác để khỏi khiêu vũ với Lý Mẫn Nhi. Nhìn thấy cô, anh đi rời đi thì Lý Mẫn Nhi kéo anh lại:“Thiên, anh định đi đâu vậy?”

“Không cần cô quản”

Anh bỏ đi. Cô ta tức giận dẫm chân một cái, nắm chặt tay nhìn anh rời đi. Anh đi còn chưa đến cô thì đã bị một đối tác chặn lại, bảo có việc muốn làm ăn với anh. Anh đành nhìn theo bóng lưng của cô biến mất trong đám đông.

Phía bên cô, cô đi tới một bàn dành cho khách. Ngồi xuống ghế và cầm một quả quýt đường bóc ra ăn:“Quýt hay ngọt lắm, sao giờ chua thế nhỉ?”

Trong lòng bực bội, nên cô ăn cái gì cũng chua. Tức mà muốn đánh cho anh vài cái để hả giận. Không biết anh kêu cô đến đây để làm gì nữa.

Đang suy tư thì một ly rượu vang đỏ xuất hiện trước mặt cô, cô ngước lên nhìn. Là một tên thiếu gia của nhà nào đó, khuôn mặt có vẻ chẳng tốt lành gì.

Tự Uyên đưa tay đẩy ly rượu ra, tỏ vẻ từ chối. Nhưng anh ta cứ bám lấy cô rồi muốn mời cô uống rượu:“Vị tiểu thư đây. Nếu cô uống hết ly này thì tôi không bán theo cô nữa”

Cô nhìn mặt hắn rồi nhìn xuống ly rượu trên tay hắn:“Có gì trong này không vậy?”

Hắn nhếch một bên lông mày, cầm ly rượu lên và uống cạn, sau đó kêu phục vụ đến rồi lấy ly khác cho cô. Cô thấy không có gì, bữa tiệc mà. Ai đâu lại đi hạ thuốc chứ.

Thế là cô cầm ly rượu nên rồi uống một hơi cạn, sau đó giơ ngược ly xuống. Có ý bảo: Sạch rồi! Hắn có thể đi.



Hắn cười một cách đầy nham hiểm. Cô giật mình, nhận ra gì đó thì đã muộn. Đầu óc cô choáng váng. Hắn giả bộ:“Tiểu thư. Cô không sao chứ? Để tôi dìu cô lên phòng nghỉ ngơi”

Cô cố gắng muốn đẩy hắn ra nhưng không còn sức nữa:“Cút …ra…”

Hắn dìu cô lên tầng. Đi vào một phòng dành riêng cho khách, hắn đặt cô xuống giường. Phía đối diện đó đặt một chiếc máy quay. Hắn cười tiếp rồi giải thích:“Tôi biết cô thông minh. Nên tôi đã chuẩn bị 1 ly rượu không bỏ thuốc, còn ly cô uống chính là ly có thuốc đó. Thật ngu ngốc”

Cô căm phẫn nhìn hắn, hắn đi tới và nắm lấy cổ váy của cô:“Thích thì chửi đi. Lát nữa tôi sẽ cho cô cảm giác sướng đến điên”

Vừa dứt câu, hắn đã xé toạc phần trên của chiếc váy ra. Cô dùng hết sức đá vào hạ bộ của hắn rồi chạy vào phòng tắm, khóa cửa lại.

Hắn ôm lấy hạ bộ, nằm quằn quại trên giường. Miệng thì không ngừng chửi rủa cô. Lúc này, anh ở bên dưới đã bàn bạc xong. Quay lại tìm cô nhưng không thấy bóng dáng cô đâu nữa. Định lấy đinệ thoại ra gọi thì Lý Mẫn Nhi xuất hiện và nói.

“Thiên! Anh đang tìm ai vậy? Là thư kí Uyên sao? Lúc nãy em thấy cô ta cùng với một người nào đó đi lên lầu. Còn ôm ấp nhau trong có vẻ rất thân thiết nữa” Lý Mẫn Nhi thêm dầu vào lửa.

Trong tiềm thức của anh, không biết cô là gì của mình. Nhưng khi nghe đến đây, trong lòng đã nổi điên lên rồi chạy lên lầu tìm người. Cô ta cười thầm trong lòng. Quả nhiên, mấy chuyện này đều là do cô ta sắp xếp. Cô ta muốn hủy đi sự trong trắng của cô.

Anh đi tới trước cửa phòng dành cho khách, thẳng chân đá văng cái cửa. Mặt hầm hực, nắm chặt tay đi vào.

“Tự Uyên ở đâu?!!”

Hắn đang đứng bên cái cửa, chuẩn bị dùng khóa mở ra thì anh vào làm hắn giật mình. Hắn lắp bắp trả lời:“Tôi… tôi không biết.”



Anh cho hắn một đấm vào mặt rồi túm lấy cổ áo của hắn:“Hỏi lại lần cuối! Tự Uyên ở đâu?”

Hắn sợ hãi:“Ở…ở trong này…” Hắn chỉ tay phòng tắm.

Lâm Huỳnh Thiên quăng hắn ra rồi lấy đà, đạp mạnh vào cửa. Cô ở bên trong sợ hãi khi nghe tiếng động lớn. Cố nép mình sao tấm rèm che.

Anh hầm hực tiến vào:“Tự Uyên! Cô đâu rồi?”

Tự Uyên nghe thấy tiếng của anh thì run rẫy, vớt tay cầm lấy chiếc rèm rồi kéo ra. Anh lập tức đi lại xem cô thế nào. Giật mình khi thấy sắc mặt cô tái nhợt, người còn rất nóng. Giọng thì run run, cả người cô ngâm trong làn nước lạnh. Váy thì bị xé toạc phần ngực, tà váy dưới cũng vậy.

“Ai làm?”

“Hắn…” Cô chỉ tay vào mặt hắn đang ngồi dưới đất.

Anh tức giận, nắm chặt nắm đấm. Bế cô ra khỏi bồn tắm rồi đi tới trước mặt hắn, túm lấy cổ áo rồi đánh liên hoàn vào mặt hắn. Tay anh đã dính đầy máu, mặt hắn thì đã răng môi lẫn lộn, sắp không nhìn ra hình người nữa.

Lâm Huỳnh Thiên thật sự rất tức giận. Hắn sắp bị anh đánh chết đến nơi thì cô ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.

Anh thả hắn ra rồi chạy tới xem cô thế nào. Sờ vào mặt cô thì nóng ran, mặt cũng rất đỏ. Lâm Huỳnh Thiên lau máu trên tay, cởi áo khoác của mình ra đắp lên người cô.

Lấy điện thoại và gọi cho trợ lí, kêu xe tới đón. Anh bế cô chạy như bay ra ngoài. Ai cũng ngớ người nhìn anh và cô. Còn Lâm Thác và Lý Mẫn Nhi nhìn thấy cũng rất tức giận và căm thù cô.