Bảo Bối, Cưng Chiều Mình Em

Chương 20




Trong một căn nhà cổ kính to lớn sừng sững, được dát vàng xung quanh, nằm ở ngay trung tâm Lan Quốc. Một người đàn ông tuổi trung niên, đang ngồi quay lưng nhìn ra cửa sổ sáng trưng.

Một vệ sĩ đi vào:"Bách Lý chủ. Đã tìm được tung tích của tiểu thư! Chúng tôi nên làm gì tiếp theo đây ạ?"

Ông ấy quay lưng lại, lộ ra một khuôn mặt có chút dữ tợn, nổi bật là ánh mắt xanh dương sắc lạnh. Là một nét đặc trưng của người hoàng tộc Lan Quốc.

Ông cất lên giọng nói:"Con bé dạo này vẫn ổn chứ? Gặp nhiều khó khăn không?"

"Dạ không ạ. Tiểu thư hiện tại đang làm thư kí cho một công ty"

"Ở nhà không muốn mà lại muốn làm việc cho người khác. Đúng là khôn nhà dại chợ. Mau đem theo người bắt con bé về đây bằng được cho ta. Phải đem gả nó đi thôi, để nó ở bên ngoài một giờ một lúc nào nữa thì ta thật sự chẳng yên tâm gì cả"

Vệ sĩ cúi đầu:"Vâng"

Hắn chuẩn bị quay người đi thì ông ấy kêu lại:"Thôi bỏ đi. Giao nhiệm vụ này lại cho anh trai nó. Nghe bảo Tử Văn sắp đến Hạ Quốc để tham dự buổi lễ thời trang của TMF. Cứ giao cho thằng bé đi"

"Vâng. Tôi sẽ đi thông báo với tam thiếu gia ạ"

Vệ sĩ rời đi. Ông trầm mặc:"Đứa con gái này! Khi nào con mới trưởng thành để ta bớt lo được đây hả? Phải chi có một thằng nhóc nào đó có thể khiến con thay đổi cái tính nết đó"

Ở một nơi khác. Một người xuất hiện. Mặc trên mình bộ đồ thể thao giản dị, kèm theo một cái kính và mũ tai bèo đen. Vừa mới hạ cánh xuống sân bày của Hạ Quốc lúc nãy.

Không một ai phát hiện ra anh ta cả:"Đậu Đậu! Anh đến rồi đây!"



Cô đang ngồi bấm máy tính, xử lí tài liệu thì đột nhiên hắt xì một cái, anh đang làm việc thì ngước lên nhìn cô thử rồi hỏi:"Em bị cảm à?"

"Em cũng không biết nữa"

"Đừng để lây cho tôi đó nha" Anh gọi cho bộ phần lễ tân:"Đem lên đây một ly trà gừng ấm"

Bên lễ tân đáp vâng rồi anh cúp máy. Lúc sau. Một nhân viên đã gõ cửa:"Giám đốc. Trà gừng của anh đây"

Cửa mở ra. Nhân viên đặt trà gừng xuống bàn rồi rời đi. Anh bưng bỏ trên bàn uống nước rồi kêu cô tới:"Tặng em. Đừng để bị cảm"

"Thôi. Cay lắm"

"Em lo mà uống hết. Không thì tôi sẽ đích thân dùng miệng để đút cho em hết đống trà gừng này"

Cô sợ quá. Nhanh chóng bưng ly gừng lên, uống sạch, rồi quạt quạt vào lưỡi:".. Cay quá!"

"Đó! Ai bảo em uống như vậy hả? Ngốc thật" Anh cười một cái rồi quay trở lại bàn làm việc, sơ lược qua nhiệm vụ trong ngày hôm nay:"Chút nữa 7 giờ. Chúng ta phải đi tham dự buổi lễ thời trang của TMF. Hết lịch hôm nay"

Tới được về sớm ai dè phải về muộn. Nhưng vừa tan ca lúc 5 giờ, anh đã chở cô đi chọn lễ phục, giày dép, phụ kiện, chỉnh và trang điểm nhẹ lại cho khuôn mặt.

Anh cũng vậy. Đến 6 giờ 30 phút. Anh và cô đã chuẩn bị xong. Lên xe và tới địa điểm trên thư mời.

Cùng lúc đó. Anh trai của cô là Bách Lý Tử Văn cũng đang trên đường đến TMF.



Xe anh dừng trước thảm đỏ. Phóng viên đã bao vây lấy xe anh, một đống người trong đó cũng đi ra hóng hớt không kém. Cửa mở ra, anh nắm tay cô ra khỏi xe, phóng viên đã nhanh chóng chụp hình chứ không dám hó hè nữa lời, cũng không có ý cản đường của anh.

Vừa đi vào. Xe của Tử Văn cũng đến nơi. Phóng viên lại bao vây lấy Tử Văn, tra hỏi, phỏng vấn các kiểu. Rất khó để Tử Văn di chuyển vào trong. Cũng may là có bảo vệ và vệ sĩ giải vậy nên Tử Văn mới thành công đi vào.

Cũng chưa trễ. Anh, cô, Tử Văn được xếp ngồi ở vị trí đầu hàng. Đối diện với sân khấu. Tử Văn ngồi xuống mà không nhận ra đứa em gái bé bỏng đó đang ngồi ngay bên cạnh anh trai mình.

MC bắt đầu chương trình. Giới thiệu qua loa một số người, trong đó có anh và Tử Văn. Vừa nghe tên anh trai, cô đã nhìn ngó xung quanh xem anh ấy có ở gần đây không?

Thì Tử Văn lọt vào tầm mắt của cô. Tránh để anh trai không phát hiện ra mình, cô đã yêu cầu với Huỳnh Thiên là đổi chỗ đi.

Kết thúc phần đầu. Sau là phần tiệc đêm. Mọi người đều tập trung ở sảnh lớn của TMF để chung vui và mở rộng hợp tác giữa hai người.

Mấy món ngon đó lại một lần nữa thử thách cô. Cô rón rén bước lại gần và chôm lấy một chùm nho và một ly rượu. Đi lại ghế và ngồi xuống.

Trùng hợp sao mà Tử Văn cũng vừa lướt qua trước mặt cô rồi dừng lại, lùi lại ba bước:"Sao nhìn em quen quen nhỉ.. có phải em là Tự Uyên đúng không?"

"Ủa? Văn Ca! Là anh à? Trùng hợp vậy?"

Cả hai kéo nhau ra vườn sau nói chuyện, buôn chuyện tùm lum để mua vui. Tử Văn kể lại chuyện mà ba giao cô cho Tử Văn bắt. Mà ba cô còn phái thêm đã đám sát thủ truy lùng vết tích, đời sống của cô.

Còn cô thì kể lại những ngày tháng ở đây rất yên bình và vui vẻ. Ai cũng đối cứ với cô rất tốt i như là một gia đính vật. Còn có cả anh, người mà cô thích.

Tử Văn không đồng ý. Cãi qua cãi lại một lát thì Tử Văn muốn bắt ép cô lên xe và ra sân bay trở vê nhà. Nhưng may thay, vừa gần ra khỏi sân, ló đầu ra xem thì thấy một đống phóng viên đã đứng chờ từ trước.