Bảo Bối, Cưng Chiều Mình Em

Chương 15




Tức giận trong người lắm nhưng cô ta không làm được gì. 1 cái mồm thì làm gì đấu lại được 2 cái mồm. Cô ta đành hầm hực bỏ đi.

Tự Uyên đắc ý:"Sao ông chủ quen toàn người có bệnh ngứa mồm vậy?"

"Không quen"

"Ô.. Ra vậy!"

Anh kéo vali đi, cô chạy theo:"Ông chủ! Kéo vali giúp em nữa"

"Có tay có chân tự mà kéo"

Đi được một đoạn thì cô đã thở hì hục, anh thấy vậy đành giảm bước chân ngắn lại để cô theo kịp. Chứ thường thường một bước dài của anh bằng 3 - 4 bước nhỏ của cô. Đi bộ mà làm như đang chạy ma ra tông vậy.

Họ trở về lại căn nhà sau một thời gian đi như chạy trên đường. Cô đã mệt lừ và muốn nhảy lên giường nằm ngủ cho đã sau đó dậy ăn vặt. Nice! Tuyệt vời!

Hôm đó trôi qua. Sang ngày hôm sau, vì sợ cô vẫn bị đau bụng nên cho cô nghĩ phép ở nhà vài ngày để nghĩ ngơi. Lên công ty nhiều việc, đi lại cũng nhiều. Nên anh hạn chế, để cô ở nhà vẫn tốt hơn. Đằng nào ngoài cô ra anh cũng có một trợ lí nữa. Là Nam Lý Sơn chứ ai.

Anh lên công ty từ sớm, còn cô ở nhà nằm lỳ đến gần trưa mới mò mặt dậy đi đánh răng rửa mặt. Rồi đi xuống bếp lục nồi xem có gì để ăn không. Chẳng thấy cái gì bỏ vào bụng cho được.

Cô đành lôi gói mì tôm ra pha ăn. 5 phút sau, cô chuẩn bị gắp một miếng lên ăn thì anh đi làm về. Vừa mới bước vào đã thấy cô chuẩn bị ăn mì tôm. Anh lập tức đi lại, giật lấy tô mì của cô rồi đem đổ đi:"Sao lại ăn mì? Nhà hết cái để cho em ăn rồi à?"

"Đúng rồi.. Em không thấy cái gì ăn được hết" Cô áy náy, đứng im, tay vò nát một bên góc váy.

Anh thở dài, lên lầu cất áo khoác rồi đi xuống. Săn tay áo lên, mặc tạp dề vào và bắt đầu chế biến bữa ăn trưa. Tài nghệ điêu luyện, múa dao tinh thông, cắt miếng nào ra miếng đó. Tổng kết! Đầu bếp 5 sao.

Mười mấy phút sau đó. Đồ ăn đã hoàn thành. Anh dọn lên bàn, chuẩn bị ngồi vào ăn thì chuông cửa vang lên, cô định đi ra thì anh bảo cô ngồi xuống đi để anh đi mở cửa xem ai bên ngoài.

Cạch!



Cửa mở ra, bên ngoài là bạn của anh, còn có dắt theo một bé gái tầm 5 tuổi. Cô vừa nhìn thấy bé gái đã đi tới, ngồi xuống nhéo má nó:"Ôi! Dễ thương quá. Như một cục bông vậy"

Còn bạn anh thì sốc đên đứng hình, miệng lắp bắp hỏi:" Ai.. ai đây? Nhà anh nuôi mỹ nữ từ lúc nào thế? Sao em không biết?"

Anh đẩy cửa rộng ra:"Đừng có nhìn nữa. Lòi mắt ra bây giờ"

"Ô!" Bạn anh dường như hiểu ra.

Cậu ta bước vào nhà và rất tự nhiên. Đặt hoa quả và quà lên bàn sau đó đi theo mùi hương mà xuống bếp, ngồi vào bàn:"Oa! Thơm vậy? Chị nấu sao?"

"Không phải. Là sếp nấu" Cô xua tay.

Cậu ta sốc lần 2. Một thiếu gia như anh mà phải vào bếp nấu ăn? Không phải chứ?

Anh đi tới, có ý muốn đuổi cậu ta về nhưng cậu ta mặt dày bảo rằng:"Anh có thể đuổi em nhưng không thể nào đuổi em gái của em đúng không?"

"Cả hai!"

Anh thằng thừng. Cô thấy càng đông càng vui nên năn nỉ anh cho họ ở lại chơi một lát. Tiện thể ăn cơm chung cho vui luôn. Anh đành phải đồng ý dù trong lòng chẳng muốn tí nào.

Ngồi vào bàn ăn. Cô dành hết sự quan tâm cho bé gái tên Phụng Tiểu Mỹ kia. Anh trai nó là Phụng Nhậm Hiệp, cũng chính là thằng bạn hay đi ăn chực nhà anh nhất.

Tên Phụng Nhậm Hiệp kia cứ nhìn cô chằm chằm, còn cô thì theo Tiểu Mỹ, cứ gắp đồ ăn rồi nói chuyện với nó mà không để ý đến anh. Anh kiềm chế cơn giận trong lòng, dù cái mặt hiện tại còn đen hơn cái đít nồi nữa là.

"Ăn xong rồi phắn đi. Nhà tôi không chứa chấp mấy thể loại ăn chực đâu"

"Nào! Thiên Ca. Sao anh nỡ lòng nào bảo em là ăn chực vậy? Em chỉ hay đến đúng lúc nhà anh có cơm thôi mà"



"Thấy ghét! Hứ!?"

Ăn xong. Chén cũng vứt nơi bồn để anh rửa, còn nhân cơ hội tiếp cận Tự Uyên. Anh phát tức chạy lên túm cổ Nhậm Hiệp xuống rửa chén giùm mình cho đỡ tức:"Bể cái nào là mất một cái răng"

Bị anh hù quá. Nhậm Hiệp đành phải cười gượng, hoàn thành nhiệm vụ anh giao với tốc độ châm và cẩn thận từng li từng tí.

Trong khi hai con người kia đang ở dưới bếp thì cô và Tiểu Mỹ ngồi xem phim hoạt hình rất chăm chú. Anh đứng tựa lưng vào tường, ngước lên xem. Khen thầm:"Chăm chú dữ!"

Nhậm Hiệp rửa chén xong, đi tới thì thầm vào tai anh:"Thiên Ca! Anh đang nhìn gì vậy?"

Huỳnh Thiên giật mình muốn thót cả tim ra ngoài. Trả lời không có gì, chuẩn bị đi lên lầu thì cô gọi lại:"Ông chủ! Em muốn đi chơi ở siêu thị cùng với Tiểu Mỹ"

"Được.."

"Yeah!" Cả hai hoan hô.

"Nhưng phải có tôi nữa"

"..." Hết vui.

Anh xuống tầng hầm lái xe chở cả 4 người tới siêu thị lớn nhất của thành phố để chơi thử vài trò trong đó. Bước vào, cô đã lấy tiền của mình, đổi thành một đống đồng xu để tiện cho việc vui chơi trong này. Cụ thể là một rổ đồng xu nhe!

Trò đầu tiên. Gắp thú! Cô thử trước. Muốn gắp lấy con vịt trong kia nhưng cứ rơi hoài. Anh đành đi tới, nắm lấy tay cô rồi điều khiển móc câu lấy con vịt rồi thả vào cái lỗ để nó rơi ra ngoài.

Con vịt rơi xuống. Cô vui vẻ nhặt lên rồi nhét vào túi anh làm quà cảm ơn. Sau đó, anh và Nhậm Hiệp cũng đã đi đổi một rổ đồng xu như cô.

Cả hai đọ một trận gắp thú có một không hai. Ông chủ của tiệm sắp sạt nghiệp tới nơi vì cái độ ghê gớm của hai người này. Một lúc sau, gấu bông đầu sàn, chắc phải thuê xe tải để chở.

Tiểu Mỹ vui vẻ cầm lấy con gấu to nhất trong đám rồi cười tủm tỉm. Vệ sĩ đã giúp họ gom hết mấy đống gấu bông này lên xe và chở về hai nhà, phân chia theo thành phẩm mà người đó có được.