Khi anh đã đưa Donna về nhà và quay trở lại khách sạn thì đã thấy cô dọn vali đi mất. Anh nghĩ bây giờ trời cũng đã tối, cô cũng không quen ai bên đây. Nếu cô xảy ra chuyện thì không biết phải tính sao. Cả đêm đó, anh chạy xe khắp nơi tìm với hy vọng sẽ gặp được cô
Tại nhà của Trần Băng, Lâm Mẫn Nhi vừa ôm lấy Trần Băng. Vừa kể vừa khóc sướt mước. Trần Băng nghe xong cũng cảm thấy ấm ức dùm cô.
Trần Băng thấy từ trước đến giờ luôn đối xử rất tốt với Lâm Mẫn Nhi. Đây là lần đầu tiên cô thấy có người dám đánh Lâm Mẫn Nhi.
Lâm Mẫn Nhi vừa tức vừa nói:
" Băng Băng, cậu thấy anh ta có quá đáng không?Từ trước đến giờ chưa ai dám tát mình cả. Kể cả ba Lâm và mẹ Liễu. Vậy mà hắn lại dám tát mình " " Vĩnh Kỳ đúng là ngày càng quá đángNhưng mà Mẫn Nhi, cậu có biết gia thế của cô ả Donna đó như thế nào không? " " Mình không biếtMình sẽ nhờ người điều tra "Nói rồi, Lâm Mẫn Nhi lấy một chiếc điện thoại trong túi xách ra rồi điện cho ai đó. Cô đơ người ra một lát rồi nói chuyện với người mình đang gọi:
" Vũ Hàn, là tôi Mẫn Nhi đây " " Mẫn Nhi, không phải cô đang ở New York cùng Vĩnh Kỳ sao? Cô gọi cho tôi có việc gì gấp à? " " Tôi muốn nhờ anh một chuyện? Điều tra giúp tôi gia thế của Donna, người đã hợp tác cùng công ty của Phong Vĩnh KỳNhưng tuyệt đối đừng cho anh ta biết tôi đã gọi nhờ anh giúp đỡ " " Phong Vĩnh Kỳ? Sao hôm nay cô gọi cậu ấy lạ vậy? Hai người có chuyện gì sao? "Phó Vũ Hàn tò mò hỏi Lâm Mẫn Nhi
" Anh đừng tò mò.À còn nữa, giúp tôi phong tỏa tất cả các tin tức về tôi " " Được rồi, khi nào có kết quả điều tra sẽ nhắn qua cho cô " " Cảm ơn anh "Nói rồi, Lâm Mẫn Nhi cất điện thoại bỏ vào túi xách. Trần Băng cảm thấy rất ngạc nhiên nên hỏi cô:
" Nhi, không phải cậu nói điện thoại bị cô ta làm hư sao? " " Điện thoại này mình vẫn hay dùngCòn điện thoại bị cô ta làm hư, mình rất ít khi sử dụng. Cho nên khi nó bị hư mình cũng không cảm thấy tiếc " " Hóa ra là vậy. Lúc nãy cậu gọi cho Vũ Hàn, anh ấy nói thế nào? " " Lát nữa anh ta nhắn qua cho mìnhTrần Băng, cậu đặt vé máy bay giúp mình nhé. Mình muốn vế ngay trong đêm nay " " Đương nhiên là được rồi.Nhưng mà mình lại không thể đi tiễn cậu được " " Không sao, mình vẫn sẽ qua thăm hai mẹ con cậu " " Băng Băng, cậu nói xem. Có phải đường tình duyên của mình và cậu có vấn đề không? Hai người chúng ta chuẩn bị có hai người chồng được mọi người ngưỡng mộ nhất. Cũng chuẩn bị có một gia đình được xem là hạnh phúc nhấtVậy mà mọi chuyện lại xảy ra như thế này? " " Đừng buồn nữa. Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ " Nói rồi, Trần Băng mỉm cười với Lâm Mẫn Nhi rồi nhanh chóng đặt cho cô vé máy bay. Khi Trần Băng đặt vé máy bay xong, Trần Băng nói với cô:
" Mình đã đặt vé máy bay cho cậu xong rồi. Chuyến bay của cậu sẽ đi lúc 11 giờ. Bây giờ đã gần 10 giờ rồi. " Lâm Mẫn Nhi nhận được tin nhắn của Phó Vũ Hàn. Phó Vũ Hàn cho biết, Donna là con gái của một chủ tịch tập đoàn lớn nhất nhì tại Mỹ. Donna là một người rất ngang ngược, cô ta luôn cướp lấy những thứ mình muốn từ tay người khác. Bạn thân của cô ta có bạn trai, cô ta cũng không từ mọi thủ đoạn để cướp lấy người bạn trai của bạn thân mình
Khi đọc được những gì điều tra về Donna. Cả Lâm Mẫn Nhi và Trần Băng đều biết cô ta chính là một tiểu tam đích thực. Chợt Lâm Mẫn Nhi nhớ ra một chuyện. Cô gọi điện ngay về cho dì Hoa:
" Thiếu phu nhân, cô có việc gì dặn dò tôi sao? " " Dì Hoa, con nhờ dì giúp con một việcThu dọn tất cả quần áo của con vào vali rồi gửi người đem về Lâm giaNhưng dì tuyệt đối đừng cho Phong Vĩnh Kỳ biết nha " Đi Hoa chưa kịp trả lời thì cô đã tắt máy. Dì rất thắt mắc tại sao cô lại làm vậy. Nhưng dì cũng đành làm theo yêu cầu của cô.
Sau khi dì Hoa đã thu xếp xong, Phong Nhất Thiên bất ngờ đi xuống thấy dì kéo theo rất nhiều đồ nên ông hỏi:
" Chị Hoa, chị định đi đâu vậy? " " Lão gia, đây là đồ của Thiếu phu nhân. Thiếu phu nhân nhờ tôi đem tất cả đồ của cô ấy mang trở về Lâm gia. Nhưng lại không muốn cho Thiếu gia biết " " Con bé lại định làm gì? Hai đứa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? "Phong Nhất Thiên cảm thấy không yên tâm nên nhanh chóng trở lại thư phòng, gọi ngay cho Phong Vĩnh Kỳ. Nhưng ông đã gọi rất nhiều cuộc gọi cho anh nhưng vẫn không nghe máy.
Ông đành để yên mọi việc, dù gì cũng là việc của hai người họ, ông không muốn xen vào liền cho người nhanh chóng mang đồ cô trở về Lâm gia
Vì Lâm Mẫn Nhi muốn đến sân bay sớm nên cô đã một mình ra sân bay. Khi máy bay cất cánh, Lâm Mẫn Nhi nhìn lên trời. Trời tối đên như mực, nhưng thỉnh thoảng lại có một vài ánh sáng lấp lánh. Phong Vĩnh Kỳ tìm cô khắp nơi nhưng không gặp. Anh dừng lại ở một nơi vắng vẻ. Nhìn lên trời thấy có rất nhiều sao. Anh nhớ lại lúc trước, cũng vào một buổi tối, anh đưa cô đến nhà hàng. Sau khi dùng bữa, anh muốn tặng cho cô một món quà nên anh đã hỏi cô:
" Mẫn Nhi, em thích gì, anh sẽ tặng nó cho em? " " Có thật là anh muốn tặng cho em? " " Thật " " Em muốn một thứ. Nhưng thứ này không ai có thể mua được nó. Kể cả những người giàu nhất thế giới " " Chỉ cần em thích, anh nhất định sẽ mua cho bằng đượcĐó là thứ gì, em nói đi? " - ---------
Mình biết mấy bạn đọc giả cũng có hơi bức xúc nhưng mà mình có một chút ý kiến. Đó là đừng bình luận những lời quá đáng ( mình cũng không biết phải giải thích từ quá đáng này là như thế nào. Nhưng ý mình mà đừng bình luận những lời như chửi thề ấy)