Bảo Bối Của Tổng Tài Háo Sắc

Chương 91




Tiểu Hà! Em không biết được bây giờ anh đang hạnh phúc như thế nào đâu! Hai năm rồi. Hai năm đó đối với anh dài như hai thế kỉ vậy, thật sự rất kinh khủng. Những ngày tháng không có em chính là những ngày vô vị nhất, buồn tẻ nhất. Nhưng rồi em lại xuất hiện, lại mang mùa xuân đến với anh một lần nữa. Anh nhớ mãi nụ cười đó, ánh mắt đó, giọng nói đó. Anh yêu em! Yêu mọi thứ thuộc về em!

Anh bế cô vào phòng, căn phòng đã chuẩn bị nến thơm và hoa hồng đỏ mà cô yêu thích. Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, Nhã Thần nôn nóng cởi áo sơ mi trắng ra rồi vứt sang một bên.

Giai điệu ngọt ngào như một lần nữa vang lên với họ. Anh hôn lên môi cô, nụ hôn nồng nàn cuồng nhiệt.

"Anh yêu em! Anh yêu em! Anh yêu em!"

Anh nói yêu cô nhiều như thế làm cô rất ngượng, nhìn anh cười hỏi.

"Yêu nhiều đến thế cơ á?"

"Phải. Yêu em rất nhiều!"

Nhã Thần đưa tay vuốt ve lọn tóc xoăn trước mặt cô rồi vén nó ra sau vành tai, những ngón tay thon dài chạm nhẹ vào nơi gò má. Anh hỏi.

"Em có biết lời tỏ tình ngọt ngào nhất là khi xảy ra ở đâu không?"

Tiểu Hà ngẫm nghĩ một lúc rồi nhìn anh.

"Là ở lễ đường sao?"

Anh lắc đầu rồi cười tà, nói dứt lời liền dở trò cuồng bạo với cô.

"Không. Là ở trên giường."

Tiểu Hà trố mắt ra, còn chưa kịp phản ứng gì hai tay đã bị anh kéo đặt lên phía trên đầu, dùng tay mình giống như một sợi dây mà giữ lấy cổ tay của cô. Đôi môi anh nóng hừng hực hoà vào môi cô, dư vị ngọt ngào và nồng cháy lan toả trong khoang miệng. Anh giúp cô cởi áo, cởi sạch mọi thứ chỉ còn lại một thân thể trắng nõn yêu kiều. Cô vội với lấy cái chăn đắp ngang người.

"Em... em lạnh."

Nhã Thần dứt khoát vứt nó sang một bên, kề vào tai cô, hơi thở gấp gáp.

"Lạnh thì để anh sưởi ấm giúp em."



"Nhưng mà đã lâu rồi chúng ta không như vậy. Em thật sự không...ưm..."

Lời còn chưa nói hết, Nhã Thần đã mạnh mẽ tiến vào. Anh đã nhịn hai năm rồi, giờ phút này làm sao mà nhịn nổi nữa? Tiểu Hà khó chịu cau mày, hai chân run rẩy co rút, tay bấu chặt vào tấm chăn bên cạnh.

Tiếng thở hồng hộc vang lên trong căn phòng, nhưng cánh hoa hồng bên bàn vẫn đang khoe sắc, bên ngọn nến toả hương thơm. Nhã Thần nhìn cô, khoé môi khẽ cong đắc ý.

"Mặc kệ hôm nay em có phản kháng thế nào. Nhất định... cũng phải sinh con cho anh!"

"Lý Nhã Thần! Anh... đúng là... đồ ngang ngược mà."

...

Hôm sau, Nhã Thần yêu đời dậy sớm chuẩn bị bữa sáng tình yêu cho cả hai người. Tiểu Hà lúc này vẫn còn ngủ, vì bị anh hành hạ cả đêm rồi đến gần sáng. Anh vừa làm bữa sáng vừa ca líu lo.

Áo cưới trắng tinh khôi.

Tay đang cầm bó hoa tươi.

Đẹp như một câu chuyện cổ tích.

Nhớ tới mùa hạ năm ấy.

Anh vì em mà lo lắng.

Ở chung một chỗ liền vờ ngớ ngẩn.

Thần tình yêu nhẹ nhàng bay qua dưới ánh trăng.

Người có mùa xuân trong tim tự nhiên sẽ khác hẳn, anh vừa hát vừa cười rất vui, món ăn tình yêu cũng càng trở nên chăm chút hơn nữa. Đang vui vẻ thì ngoài cổng đã nghe có tiếng ồn ào. Anh quay lại nhìn, La Duật và A Châu không biết từ đâu xuất hiện, tay xách nách mang đi vào.

Anh ta lao đến vỗ vai anh, cười tít mắt.

"Này này! Định giấu bọn này đến bao giờ đây hả? Chơi vậy là không đẹp đâu nhé!"



Anh từ ngơ ngác bàng hoàng, chuyển sang không chút vui vẻ gì. Anh tắt bếp dừng tay, hỏi.

"Này... hai người, hai người đến đây làm gì vậy?"

Chết thật! Hai người này sao lại đến đây lúc này vậy chứ? Mình còn định sẽ cùng Tiểu Hà của mình ăn sáng uống trà, cùng nhau ra ngoài sân vườn tắm nắng ngắm hoa. Vậy mà... Vậy mà hai cái người này lại...

"Đương nhiên chúng tôi đến thăm Tiểu Hà rồi. Cậu đấy! Giấu kĩ lắm nha!"

Nhã Thần nhìn họ, chỉ biết cười, một nụ cười không hề giả trân chút nào.

...

Ở trên lầu, Tiểu Hà nghe có gì đó ồn ào quá, không tài nào ngủ được. Cô còn nghĩ Nhã Thần nói chuyện điện thoại nên cứ làm ầm ĩ lên. Đặt chân xuống giường, một cảm giác ê ẩm làm cô vô cùng đau nhức. Cô vừa xỏ dép vào vừa lẩm bẩm mắng ai kia.

"Đồ đáng ghét! Cứ nôn nóng hành hạ người ta như thế!"

Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng rộng dài gần đến đầu gối, uể oải đi xuống. Nhưng cô đâu biết rằng La Duật và A Châu đang ở dưới nhà. Chân chỉ còn vài bước nữa là xuống rồi, vậy mà cô lại mắt nhắm mắt mở, nhăn nhó rồi tự nhiên nói.

"Này Lý Nhã Thần! Hôm qua anh hành hạ em cả đêm còn chưa đủ sao? Giờ còn làm ầm ĩ không cho em ngủ nữa?"

Tiểu Hà mở mắt ra nhìn, chợt thấy Nhã Thần đang đứng bất động ngay bếp, cạnh đó còn có A Châu và La Duật. Mặt cô đột nhiên đỏ bừng bừng. Cô bất giác hét lên.

"Áhhhhh!"

Nhã Thần cứ nghĩ cô là sợ La Duật thấy mình ăn mặt phong phanh mới la lên, lập tức dang tay ra đập vào mặt anh ta, không cho anh ta nhìn, còn đe doạ đủ điều.

"La Duật tôi cảnh cáo cậu! Cậu mà nhìn cô ấy nữa thì tôi sẽ móc mắt cậu ngay đấy!"

"Này này! Tôi vừa nghe cái gì mà hành hạ cả đêm kia mà?"

Bài hát sử dụng : Chúng Mình Kết Hôn Đi.

________________________________________________