cô
Đàn Nhi tiến lại gần và hỏi anh: Tại sao anh lại phải cứu tôi?"
Nhất Phong kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình "Em muốn hỏi anh cứu em chuyện gì"
"Chuyện tai nạn giao thôi tại sao anh cứu tôi, tại sao anh biết tôi ở đó mà tới cứu tôi?"
"Vì anh yêu em" anh hôn một cái vào trán của cô
"Tôi không nói về việc đó. Mà tôi muốn hỏi sự thật tại sao anh cứu tôi" Đàn Nhi tức giận nói
Nhất Phong cũng đã tức giận vì anh chưa từng bị tra hỏi nhiều đến vậy, mà anh đã giải thích rồi vậy mà người đó còn muốn anh giải thích thêm nữa, thật làm anh tức chết mà. Nhưng anh cũng phải giải thích với cô thôi "Chẳng phải anh đã nói với em rồi sao. Anh cũng đã giải thích nhiều lần với em là vì anh yêu em"
Từ nãy tới giờ anh cứ nói là anh yêu cô khiến cô cũng đã bị anh làm cho rung động mất rồi.
Đàn Nhi nói nhẹ nhàng lại "Vậy tại sao anh biết tôi ở đó mà tới cứu tôi?"
Nhất Phong lấy tay vuốt vuốt tóc của cô "Đàn Nhi à. Em có biết khi em sắp bị tai nạn thì em đang ở trước cổng công ty của anh không. Mà còn là ngay lúc anh định trở về nhà lấy vài tài liệu, nên anh đang định bước lên xe. Thì thấy em như vậy anh cũng đã chạy ra cứu em thôi"
"Nhưng chiếc xe vẩn nhanh hơn anh kia mà"
Môi của anh chợt cong lên "Lúc đó nếu em để ý thì có lẽ khoảng cách của chúng ta rất gần nhau đó"
Đàn Nhi lấy tay sờ lên vết thương ngay vai của anh "Nếu anh không cứu tôi thì có lẽ anh sẽ không phải bị thương như vậy"
Nhất Phong dơ tay lên ngắt mũi cô một cái rồi cười nhẹ nhàng "Ngốc quá. Thà là anh bị thương còn đỡ hơn là một cô gái yếu đuối như em bị thương, dù sao thì đây cũng chỉ là vết thương nhỏ thôi nên không sao"
Đàn Nhi lấy tay đang sờ vào vết thương của anh mà đánh một cái "Ai nói với anh là tôi yếu đuối chứ hả"
Tuy lực cô rất nhẹ nhưng do anh đang bị thương mà cô còn đánh vào ngay vết thương của anh nên mắt anh hơi nhíu lại tay thì vịnh lên vết thương của mình "Đàn Nhi à. Anh vì em mà bị thương vậy mà bây giờ em còn đánh anh nữa"
Đàn Nhi lo lắng nắm lấy tay đang đặt lên vết thương trên vai của anh "Tôi xin lỗi, anh có sao không. Tôi quên mất là anh đang bị thương, thật xin lỗi anh"
Đang nói thì bên ngoài có người mở cửa vào. Nhất Phong nghe thấy tiếng động có người mở cửa phòng và bước vào phòng thì anh nhìn lên người đã mở cửa "Tư Ngôn, cậu và Gia Dương có phải là do chơi thân với nhau quá nên mới có cái tính giống nhau hay không"
Tư Ngôn cười với anh "Nhất Phong à tôi đã làm gì đâu nào. Tôi với Gia Dương khác nhau đó, tuy tôi và cậu ta hay chơi chung với nhau nhưng tôi vẩn thân nhất với cậu kia mà"
"Cậu có cần tôi nói cho cậu biết là giữa Gia Dương và cậu giống nhau ở điểm nào không?"
Tư Ngôn bước tới cái ghế sô pha đặt trong phòng và ngồi xuống "Được cậu nói đi" vừa nói anh vừa rót ra một ly nước
"Được, tôi nói cho cậu biết". Vừa nói anh vừa liếc mắt nhìn Tư Ngôn. Chỉ là liếc mắt thôi nha chứ anh vẫn nhìn chăm chú về Đàn Nhi hơn "Cậu và Gia Dương giống nhau ở điểm: Đi vào không biết gõ cửa, ăn nói đều khiến cho người ta phải tức giận, ăn chơi xa hoa, nói chuyện chẳng biết suy nghĩ. Ăn mặc đồ như dân chơi không hề nghiêm túc, đầu không có não. Hai cậu rất giống nhau"
Nghe được những lời Nhất Phong nói khiến mắt anh thành chữ A miệng chữ O "Nè, cậu nói hơi quá rồi đó. Trong bốn người chúng ta tôi chơi thân nhất là cậu mà cậu lại nỡ lòng nào chỉ trích tôi đến như vậy"
(Bốn người bọn họ gồm: Hà Nhất Phong, Lâm Tư Ngôn, Hồ Gia Thành, Lưu Gia Dương) Tại thành phố S này chả có ai dám động vào bốn người họ cả. Người mà cả thành phố S này sợ nhất vẫn là Hà Nhất Phong, vì địa vị và thân thế của anh chẳng ai sánh bằng cả, không ai dám động vào anh. Nhất Phong không chỉ là một tổng tài bình thường của công ty Hà Thị thôi đâu. Mà anh còn là hắc bang của băng đãng xã hội đen có tiếng nhất trong giới giang hồ chính là HL. Trong giới giang hồ ai từng nghe qua cái tên HL cũng đều phải khiếp sợ (Chuyển qua chủ đề chính nhá, tự nhiên mik lại có hứng kể chuyện này nhỉ)
Nhất Phong nhìn Gia Dương "Bạn thân thì sao nào. Tôi chỉ nói những gì mình nghĩ thôi, và đều tôi nghĩ về cậu là đúng hết chẳng sai gì cả"
Tư Ngôn cũng phải câm nín không dám nói lới nào nữa
Bên ngoài có một cô gái xinh đẹp bước vào "Mọi người bị làm sao vậy? Sao trong phòng lại ngột ngạt quá vậy hả" người đó không phải ai khác mà chính là Thanh Thanh bạn gái của Tư Ngôn cũng chính là em gái cưng của Nhất Phong
(Hình như cái này mik kể rồi thì phải. Mà thôi kệ đi, nhắc lại để mọi người đừng quên Hà Thanh Thanh là được)
Thanh Thanh bước tới ngồi cùng với Tư Ngôn "Ngôn Ngôn của em à. Anh lại đắc tội gì với anh hai của em sao?"
Tư Ngôn nắm lấy tay của Thanh Thanh "Bà xã à, anh không có động gì vào anh trai của em cả. Mà là tự cậu ta kiếm chuyện trước"
Tư Ngôn nói xong thì quay qua Nhất Phong nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Nhất Phong khiến cho anh cảm thấy sợ hãi muốn thu lại lời mà mình vừa nói ra. Nhất Phong lên tiếng "Tôi chưa đồng ý gã em gái của tôi cho cậu, thì cậu có quyền gì gọi con bé là bà xã"
"Thôi mà, anh hai à. Anh đừng làm khó Ngôn Ngôn của em nữa mà" Giọng nói ngọt ngào của Thanh Thanh khiến cho biết bao nhiêu người phải mê mẫn bởi giọng nói đáng yêu đó
"Thanh Thanh à" Đàn Nhi chợt lên tiếng
Thanh Thanh nhìn Đàn Nhi "Có chuyện gì sao?"
"Tại sao mình chơi thân với cậu như vậy nhưng cậu vẫn không cho mình biết là cậu có bạn trai vậy hả" Đàn Nhi nhìn Thanh Thanh với ánh mắt hờn dỗi
Thanh Thanh cười như không muốn cười "À, Đàn Nhi của mình à. Bảo bối à, do mình sợ cậu sẽ không chấp nhận là mình đã có bạn trai nên mình không nói cho cậu biết"
Đàn Nhi híp mắt lại "Hà Thanh Thanh, nếu mình biết trước cậu đã có bạn trai thì mình mừng còn không kịp thì lấy gì không chấp nhận được hả"
"Đàn Nhi à, mình xin lỗi mà"
Cả hai giọng nói ngọt ngào vang lên khắp phòng bệnh, khiến cho người bệnh nghe mấy giọng này cũng sắp khỏi bệnh mất tiêu rồi.
"Hức" Đàn Nhi bơ đi Thanh Thanh
Bên ngoài có người gõ cửa "Thưa chủ nhân. Thức ăn thuộc hạ đã mang đến"
"Được, mang vào đi"
Đồ ăn được mang vào và đặt lên bàn. Tư Ngôn bỗng lên tiếng "Thanh Thanh yêu dấu của anh. Hay là chúng ta đi ăn đi. Không nên làm phiền vợ chồng người ta đang hạnh phúc" nói xong anh nhanh chóng kéo Thanh Thanh ra ngoài. A Phúc mang đồ ăn vào xong thì cũng đi ra ngoài
Bên trong phòng chỉ còn mùi thơm của thức ăn khiến cho bụng của Đàn Nhi đã đói rồi bây giờ còn đói hơn.
Nhất Phong gắp đồ ăn cho cô. Hai người họ cùng nhau ăn trưa ôi thật hạnh phúc
*Hết chương 21*
-Còn tiếp-
???Thỉnh cầu mọi người cho mình xin vote. Và một số bình luận gợi ý của mọi người nha
=> Chap 22: Quyết đấu P1