Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 432




Edit: minhhy299

Mục Thiên Dương không rõ ý tứ trong lời nói của anh, mở phong thư ra, vừa thấy ảnh chụp, hiểu rõ rồi. Quay đầu nhìn chằm chằm cửa sổ, nhất thời thấy lạnh cả người —— có người giám thị anh? Vậy chuyện anh và Uyển Tình......

Chỉ là nghĩ đến khi làm tình bị người ta nhìn trộm, anh liền toàn thân không thoải mái, lại càng không dám tưởng tượng sau lưng cái này có âm mưu gì. Đột nhiên, anh hỏi Sở Duy: “Tòa soạn?!”

“Yên tâm, sẽ không phát ra.”

Mục Thiên Thành lấy ảnh chụp qua, lùi về bên cửa sổ nhìn thoáng qua, lại quay đầu nhìn bên ngoài, có một tòa nhà bị khóa, hỏi: “Đó là làm sao?”

“Một khách sạn.” Mục Thiên Dương âm lãnh nói.

Mục Thiên Thành nói: “Ảnh chụp cho em, em đi qua nhìn xem!”

Đỗ Thiến nếu không gửi này đó ảnh chụp, phá án còn muốn phí chút khí lực, thậm chí rất khó tra phương hướng tìm hung thủ. Nhưng gửi ảnh chụp này......

Mục Thiên Thành lập tức chạy tới khách sạn, đoán đại khái một căn phòng, vừa vặn có người ở, anh chỉ có thể đến phòng cách vách xem.

Góc độ không đúng! Anh muốn đổi phòng khác, nhân viên khách sạn có hơi do dự, ánh mắt nhìn anh đều thực cảnh giác. Rơi vào đường cùng, anh nghĩ tới cảnh sát, lập tức cung cấp manh mối này đi ra ngoài, sau đó ở dưới sự can thiệp của cảnh sát, xem từng phòng một, rất nhanh tìm đến một phòng góc độ hoàn toàn ăn khớp.

Tiếp theo, kiểm tra phòng đang lúc vào ở ghi lại.

Mục Thiên Dương căn cứ quần áo anh và Uyển Tình mặc trên ảnh chụp phán đoán là tháng 3, vì thế trước tra xét vào ghi chép ở tháng 3. Mục Thiên Thành lại tự mình đoán lúc Uyển Tình đón cú điện thoại kia, cũng có thể có thể đang ở bị người ta giám thị, bằng không không có khả năng vừa mới rơi vào tay cô, vì thế lại tra xét ghi chép một vòng vào ở gần đây.

Trước tiên ghi chép ở tháng 3 nhìn đến một khách hàng ngoại quốc, Mục Thiên Thành đầu tiên nghĩ đến đúng là Đinh Thải Nghiên, không khỏi hoài nghi mình tra xét sót cái gì. Chẳng lẽ thật là cô? Nhưng là cô và vợ chồng Đinh Chí Cương rõ ràng không cùng có nghi phạm liên hệ qua.

Lại tra ghi chép gần đây, một khách quen vừa mới chính là trả phòng ngày hôm qua, thời gian còn sau vài ngày Uyển Tình nhận điện thoại, tên đăng ký là “Lâm Tiểu Thanh”, có dãy số chứng minh thân phận. Cảnh sát tra dãy số, là giả! Tốt lắm, chính là cô!

Khách sạn là có camera theo dõi, tuy rằng trong phòng không có, nhưng đại sảnh, hành lang, trong thang máy đều có. Mở camera theo dõi, nhìn đến một nữ nhân che chắn cẩn thận, vẫn hữu ý vô ý trốn tránh cúi đầu. Tuy rằng nhìn không tới mặt, nhưng cảnh sát vẫn đang kêu trộm xe tặc cùng trinh thám xã lão bản đến nhận thức, hai người cảm thấy là cô.

Mục Thiên Thành thở dài nhẹ nhõm một hơi, một bên gọi điện thoại kêu bạn bè nước ngoài hỗ trợ tra cái người ngoại quốc kia, một bên kêu Mục Thiên Dương đến xem camera.

Mục Thiên Dương vài năm này trừ bỏ Uyển Tình và Thiên Tuyết, căn bản không nhìn nữ nhân khác, nhìn tới nhìn lui thật sự nhớ không nổi có gặp qua hay không.

Mục Thiên Thành muốn đá anh: “Đây là chuyện vợ anh!”

Mục Thiên Dương cũng phiền: “Anh thật sự nhớ không nổi...... Có thể lấy mũ và kính mắt cô không?”

Cảnh sát tỏ vẻ kỹ thuật khó khăn: “Cô ta thực thông minh, ngay cả mặt mày cũng chưa lộ quá, muốn vẽ lại cũng không được. Bằng không ngẫm lại người chung quanh các ngài, có ai giống cô hay không?”

Mục Thiên Dương đang suy nghĩ, chính là không thể nhớ được.

Cảnh sát góp nhặt một đống tư liệu, còn muốn chậm rãi sửa sang lại, nói có phát hiện lại báo cho bọn họ, để bọn họ nhớ tới cái gì lại báo cáo.

Mục Thiên Dương và Mục Thiên Thành trở lại chỗ ở, vừa vặn ăn cơm trưa. Ăn xong cơm trưa, Mục Thiên Dương đứng ở bên cửa sổ, nghĩ đến nhất cử nhất động với Uyển Tình bị người ta giám thị, trong lòng thập phần phẫn nộ, đồng thời lại sợ Uyển Tình tự trách mình, trong lòng biến thành khó chịu không thôi.

Mục Thiên Thành ôm một Laptop ngồi trên sô pha: “Không cần lo lắng, hiện tại có manh mối, sẽ rất nhanh. Em đang liên hệ với bạn bè bên Nước Mĩ, rất nhanh sẽ có tư liệu cái người ngoại quốc kia. Anh ta ở khách sạn nửa tháng, khẳng định có vấn đề.”

“Cũng không nhất định là anh ta.” Mục Thiên Dương đi tới, “Tra xét người khác không?”

“Yên tâm, những người khác cảnh sát sẽ tra. Cái này bọn họ cũng sẽ tra, bất quá phải đến trình tự ngoại giao, sẽ chậm một chút, không mau như em.” Mục Thiên Thành gõ bàn phím một chút, kêu lên, “Có!”

Mục Thiên Dương vừa thấy, gặp trên màn ảnh quét ra hé ra ảnh chụp, bên cạnh một đống Anh văn thuyết minh. Anh văn của anh không thành vấn đề, liếc mắt một, nhíu mày: “Lại là trinh thám!”

“Là trinh thám là được rồi.” Mục Thiên Thành vừa quay về bưu kiện vừa nói, “Xem bộ dáng là có người mời anh ta làm việc, em lại làm cho người điều tra them tư liệu về khách hàng của anh ta, cái này phỏng chừng muốn chậm một chút.”

“Ừ.” Mục Thiên Dương lướt sự tình qua trong đầu một lần, cảm thấy không sai biệt lắm sẽ có kết quả, tâm tình thoáng yên ổn. Đang muốn cân nhắc điểm gì, nghe được trong phòng có động tĩnh, phỏng chừng là Uyển Tình tỉnh, vội vàng chạy tới.

Thiên Tuyết giúp đỡ Uyển Tình muốn đi phòng tắm, Mục Thiên Dương đưa tay tiếp nhận đến, hỏi: “Ngủ ngon không? Sắc mặt kém như vậy, có làm sao không thoải mái hay không?”

“Cậu ấy đói bụng.” Thiên Tuyết nói, “Em đi chuẩn bị chút đồ ăn.”

“Ừ.” Mục Thiên Dương đáp ứng một tiếng, đỡ Uyển Tình vào phòng tắm, lấy kem đánh răng cho cô, “Chậm một chút.”

Uyển Tình tiếp nhận bàn chải đánh răng, đưa tay muốn lấy nước, đã có chút bưng không xong.

Mục Thiên Dương vội vàng giúp cô đoan ngụ ở: “Để anh, em dựa vào em.”

Uyển Tình trên người thực yếu đuối, chính là không có khí lực, vừa nghe lời phải dựa vào anh, uống nước trong tay anh, sau đó súc miệng. Súc vài cái, Mục Thiên Dương thấy cô lười biếng, rõ ràng cầm tay cô chà giúp cô. Uyển Tình thuận thế tùng rảnh tay, cả người giao cho anh đùa nghịch.

Mục Thiên Dương thở dài, vừa cưng chìu sủng nịch vừa bất đắc dĩ: “Sao lười như vậy?”

“Hừ hừ......” Uyển Tình dùng lưng ở anh ngực thừa dịp thừa dịp, phun nước trong miệng ra, hỏi, “Hung thủ bắt được chưa?”

“Còn không có. Bất quá có tiến triển rất lớn, chờ em cơm nước xong sẽ nói cho em biết, nói không chừng cần em hỗ trợ đấy.”

Uyển Tình nghi hoặc nhìn anh liếc mắt một cái, lấy khăn mặt xoa xoa miệng mình, hai tay vòng lên vai anh, kiễng mũi chân hôn lên môi anh một cái: “Để anh lo lắng, em sẽ thật tốt.”

“Ừ.” Mục Thiên Dương nhẹ nhàng bế cô một chút, lại rửa mặt cho cô, thay đổi quần áo, mới ôm cô đi ăn cơm.

Cơm nước xong, Mục Thiên Dương và Mục Thiên Thành cùng cô nói chuyện phát sinh trước đó. Cô nghe được chuyện ảnh chụp, có hơi chịu không nổi.

Mục Thiên Dương ôm chặt cô: “Không có người thấy, đúng lúc chặn đứng, chưa có sáng tỏ.”

Trong lòng Uyển Tình có một loại sợ hãi không biết, bàng hoàng mà thống khổ: “Lúc này đây chặn đứng, tiếp theo thì sao? Ai biết chặn được mấy lần? Vạn nhất còn có nhiều cái khác bị ẩn nấp rồi làm sao bây giờ? Nói không chừng một ngày kia, chúng ta còn đang trong giấc mộng, bên ngoài cũng đã bay đầy trời, mỗi người đều thấy được......”

Thiên Tuyết quyết đoán nói: “Vậy so tốc độ! Chúng ta trước hết để cho mọi người đều biết cậu là bạn gái chính quy của anh ấy, hơn nữa đang chuẩn bị cưới hỏi, đến lúc đó ảnh chụp này lại tính cái gì đâu?”

Uyển Tình có hơi không hờn giận nhìn cô: “Mẹ ta vừa mới ——” dừng một chút, “Tớ không muốn bàn chuyện này nhanh như vậy.”