Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 429




Thu thập tình báo, Mục Thiên Thành ở nước ngoài cũng không tệ lắm, ở trong nước thì hơi gấp. Mục Thiên Dươngtrực tiếp bảo anh liên hệ với Long Diễm Minh, anh vừa liên hệ vừa nghĩ: Không tin cái tổ chức gián điệp này, những thứ này đều là đầu rắn... hừ hừ!

Long Diễm Minh có mạng lưới tình báo của chính mình, tra được Triệu Mỹ Na vẫn còn không khó, mới vài phút đã gọi điện thoại tới: “Hôm trước Triệu Tiết Na và một quý công tử xuất ngoại đi cùng, hai người đang ở trong tình yêu cuồng nghiệt, không chừng ngày mai là cưới rồi.

Tóm lại, Triệu Mỹ Na là người thức thời, chắc đã sớm quên Mục Thiên Dương, không có khả năng bày ra vụ mưu sát kia để nhằm vào anh. Thiên kim đại tiểu thư vẫn là cực kỳ cầm được thì buông được, cùng Mục Thiên Dương quan hệ là nhìn trúng điều kiện bên ngoài của anh, khả năng là rất thích, nhưng không đến nỗi sống đi chết lại, hiện tại bị tơi vào vòng danh viện kinh thành, hẳn không làm chuyện nhàm chán như thế.

Nhưng Mục Thiên Dương đã không bình tĩnh, nghe được người khác nói chạy ra nước ngoài, càng cảm thấy có thể là cô ta, trên người toát mồ hôi lạnh, người gặp dịp thì chơi, lần này thì tốt rồi, tự tạo nghiệt thì không thể sống!

Thiên Tuyết an ủi Uyển Tình ở trong phòng ngủ hồi lâu, đầu óc UYển Tình đã hãm nhập tử hoàn toàn, nhận định chính mình đáng chết, có lỗi với Từ Khả Vi, căn bản không có nghe thấy lời cô.

Uyển Tình không nói lời nào, bắt đầu không có tiêu cự nhìn về một chỗ, về sau lại nhắm mắt lại, Thiên Tuyết không biết tâm tư của cô, cho rằng cô mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, cũng không nói thêm gì, qua một lúc, phát hiện cô im lặng, nghĩ là cô ngủ thiếp đi, thử gọi một tiếng, thấy cô không phản ứng, liền rời khỏi phòng,

Đi vào phòng khách, Mục Thiên Dương hỏi: “Uyển Tình thế nào?”

“Ngủ thiếp đi rồi.” Thiên Tuyết mệt mỏi ngồi xuống.

“Anh đi xem sao.” Mục Thiên Dương vội vàng chạy vào phòng.

Thiên Tuyết thở dài với mục Thiên Thành: “Hy vọng sớm phá án xong một chút, để cô ấy đừng suy nghĩ miên man.”

-

Mục Thiên Dương chạy vào gian phòng nhìn thoáng qua, thấy Uyển Tình ngủ trên giường, thở dài nhẹ nhõm một hơi, anh yên lặng ngồi cạnh vài phút, thấy cô ngủ yên, chính mình cũng bình tĩnh trở lại, người bình tĩnh, đầu óc liền sáng lên, lập tức nghĩ đến rất nhiều chuyện, lại đi thảo luận với Mục Thiên Thành.

Tâm uyển Tình bị giày vò, móng tay đâm sâu vào thịt, cô vẫn không ngủ, chỉ là nhắm hai mắt mà thôi, nghe được anh đi ra ngoài, chậm rãi mở mắt ra, ngồi dậy.

Cô giống như u hồn đi đến bên cửa số, kéo cửa sổ ra, nửa người bên trên ló ra ngoài, gió thổi vù vù qua mặt, tóc cuồng loạn ở ngay trước mắt...

Cô cầm lấy song sắt cửa số, kiễng chân lên, người hướng ra bên ngoài, trọng tâm từ từ không đặt ở trong phòng. Cánh tay cô run rẩy, nước mắt theo hai bên gò má rơi xuống, khóc ròng nói: “Thiên Dương....”

Cô biết, chỉ cần cô buông nhẹ tay, cô sẽ nhảy xuống, đây là bao nhiêu tầng, hơn mười tầng? Tóm lại là hơn mười tầng, cao như vậy, cô nhất định sẽ chết, sẽ hoàn toàn được giải thoát. Cũng được nhìn thấy mẹ, cô có thể sám hối với bà, kiếp sau vẫn làm con gái của bà, cả đời không lừa dối bà....

Nhưng là, mẹ có thể muốn cô làm con gái của mình tiếp không? Nhất định là chỉ thấy thất vọng với mình, chắc chắn không muốn nhận mình rồi!

“Mẹ...” Trong đầu óc Uyển Tình trống rỗng, nhưng giống như nhiệm vụ gì đó còn chưa hoàn thành, cô lại vẫn không thể chết được. Cô từ từ ngẩng đầu, lui về trong nhà, lui đến góc tường, thân thể cuộn tròn thành một cục: “Mẹ đừng trách con... về sau con sẽ nghe lời, sẽ nghe lời... mẹ đừng không nhận con...”

Ba anh em Mục gia ở bên ngoài, chỉ nghĩ là Uyển Tình ngủ thiếp đi, căn bản không biết cảm xúc của cô đã biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Mục Thiên Dương lo lắng, không đến một giờ lại trở về phòng xem, thấy cô lui vào góc tường, hoảng sợ: “Uyển Tình!”

Thiên Tuyết và Thiên Thành cùng nghe, cũng vội vàng chạy tới...

Mục Thiên Dương ôm cô về trên giường, kinh hoàng hỏi: “Không phải em đang ngủ sau? Sao lại dậy?”

MỤC Thiên Thành nhìn thoáng qua vẻ mặt đờ đẫn của cô, lại nhìn cửa sổ rộng mở, gió thổi khiến bức màn lạnh run, trong lòng anh sợ hãi, nói với Thiên Tuyết: “Chúng ta đi ra ngoài trước.”

Thiên Tuyết nhíu mày, cảm thấy có phần không đúng, nhưng lại không nói ra được.

Sau khi trở lại phòng khách, Mục Thiên Thành nói với cô: “Gần đây giám sát chặt chẽ chị dâu một chút, anh chỉ sợ cô ấy không chịu nổi.”

“Có ý gì?”

“Hy vọng là anh nghĩ nhiều đi...”

Thiên Tuyết sửng sốt một phen, mạnh mẽ trừng to mắt: “Anh là nói...” trong lòng cô cũng sợ hãi, không dám nói ra, chỉ cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh.

Mục Thiên Dương vẫn không nghĩ đến những thứ này, thấy Uyển Tình mang vẻ mặt này chỉ là đau lòng và thương tâm, khổ sở muốn khóc.

“Em đừng như vậy?” Anh thống khổ nói: “Em không vui thì cứ khóc hết ra, đừng kìm nén, chỉ đau lòng...”

Uyển Tình dựa vào trên người anh, không khí trầm lặng, ánh mắt híp lại, tất cả đều là mỏi mệt.

“Thiên Dương... em mệt mỏi quá.”

“mệt thì nghỉ đi.” Mục Thiên Dương thấy cô rốt cuộc cũng buông lỏng, thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Còn có anh, em không cần lo lắng, anh sẽ điều tra sự việc rõ ràng.”

Uyển Tình sâu xa nhìn anh, đột nhiên bưng mặt anh, ấn một cái lên môi anh, giống như là xa nhau sau cùng.

Cô mệt mỏi quá... tâm tính thiện lương thật mệt.

Cô biết nhiệm vụ gì đó của cô chưa hoàn thành, cô vẫn chứ bắt được thủ phạm giết chết mẹ, xong xuôi chuyện này, thì không còn gì lo lắng rồi...

Cô thật sự mệt mỏi quá...

Mẹ... Con có thể tới tìm mẹ...

Uyển Tình buông anh ra, chậm rãi nằm ở trên giường...

Mục Thiên Dương ngẩn ra, có chút lo lắng nhìn cô: “Em... em ngủ một giấc đi.” Đắp chăn cho cô, anh đi ra đóng cửa sổ lại, nghi ngờ nhìn qua, cúi đầu vừa thấy trên chân như nhũn ra.

Anh quay đầu nhìn cô một cái, thầm tính là mình nghĩ nhiều, lập tức kéo cửa sổ lại, khóa lại, ngón tay hơi run rẩy.

Cô nên là không có việc gì đi? Chỉ là, cảm xúc hạ xuống mà thôi... cô chỉ là ra hóng gió mà thôi

Trong lòng anh run rẩy, dùng sức nắm lấy bức màn, đột nhiên không dám rời khỏi phòng.

“Uyển Tình?” Anh đi qua, nói ở bên tai cô: “Nếu em khó chịu, có vấn đề gì không giải quyết được, có thể nói cho anh biết, anh sẽ một mực ở bên cạnh em.”

Uyển Tình nhìn anh một cái, để lộ một nụ cười trắng xanh: “Em biết... em biết anh rất yêu em, em cũng cực kỳ yêu anh...” Nhưng là, cô không thể có lỗi với mẹ được...

Đây là một lần cô nói thương anh đi? Nhưng anh thấy gương mặt tái nhợt của cô, không thể cao hứng nổi, ngược lại chỉ thấy lo lắng. Đột nhiên anh không dám để cô rời khỏi tầm mắt của mình, đơn giản ngồi xuống bên giường, cầm tay cô, cảm thụ được mạch đập và sự ấm áp của cô.

“Uyển Tình, em còn có anh... em còn có anh.” Em đừng quên, ngàn lần đừng quên.

Không biết qua bao lâu, Thiên Tuyết đi vào gian phòng, vỗ vai anh: “Nên ăn cơm chiều rồi.”

Anh hoàn hồn lại mới thấy lần này thực sự là Uyển Tình đã ngủ thiếp đi.