Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 423




“Mình ăn.” Uyển Tình nói

Thiên Tuyết thở dài: “Từ từ tẩm bổ đi.” Nói xong liếc mắt nhìn chiếc xe phía sau: “Cậu có thể ra ngoài bao lâu?”

Uyển Tình không hờn giận nói: “Mình còn không theo quy tắc nhà ông ấy, cho dù là cha ruột, mình cũng là người trưởng thành rồi.”

Thiên Tuyết sửng sốt, Uyển Tình chưa từng gây sự như thế, chẳng lẽ đã có chuyện gì không thoải mái? Suy nghĩ, trong lòng liền toát mồ hôi dầm dề, chẳng lẽ Đỗ Viễn Minh giống như mấy cha dượng trong tiểu thuyết, bản chất cầm thú hiện ra rồi?

Không được, nhất định phải cứu người khỏi bể khổ.

“Xảy ra chuyện gì?” Cô quan tâm hỏi.

“Không có chuyện gì.” Uyển Tình cũng không muốn nghĩ đến: “Mình thu dọn một chút, nghĩ muốn mua ít đồ vào trong đó đốt.”

“Mình đi cùng.” Thiên Tuyết không kiêng kị gì cả, lại nói đây là chị dâu của cô, đều là người thân, có gì phải kiêng kỵ.

Uyển Tình nói với lái xe, một lúc để Thiên Tuyết đưa mình trở về, để ông đi tới, sau đó cùng mua hương nến về.

Thiên Tuyết hy vọng Uyển Tình được tốt, cũng cháy cực kỳ thành tâm, vừa đốt vừa nói: “Dì, dì hãy phù hộ UYển Tình, đây là con đốt thay anh con, người không tới, tâm là ở đây...”

Uyển Tình sửng sốt, nhìn thoáng qua, lấy tiền giấy ở trên mặt thêm hai tấm, lửa cháy lớn hết cả, giấy bịu bay đầy trời, hai người đều đầy đầu tro.

Thiên Tuyết nói: “Dì nghe thấy được, dì đồng ý rồi, muốn con rể tới không?”

Uyển Tình còn chưa trả lời, liền nhận được điện thoại của Quản Vận Phương, nghe thấy bà quan tâm mình, cô nói mình ở trong này, Quản Vận Phương sửng sốt: “Dì tới ngay đây.”

Cúp điện thoại, cô nói cho Thiên Tuyết, Thiên Tuyết có chút thất vọng: “Anh không thể tới,” thế nhưng cô nhất định nghĩ là ở Đỗ gia có chuyện rồi, lát nữa cùng Dì Quản mới tốt, cũng không biết là đáng tiếc rồi.

Quản Vận Phương cũng cầm theo hương nến tới, một chiếc túi rất lớn, bảo vệ cũng nhìn không ra.

Uyển Tình vừa thấy, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô vô ý quên chuyện này, chờ bà tỉnh lại rồi nói sau, giờ không tiếp thu được.

Quản Vận Phương không nghĩ tới hai nữ sinh lại làm loại chuyện này, không nhịn được trách cứ. Uyển Tình nói: “ở Đỗ gia đã đốt rồi, cháu chỉ muốn đến nơi đây một chút, mẹ sống ở đây lâu hơn, nhỡ đâu mẹ quay lại bên này?”

Quản vận Phương cũng thấy đúng, có thể Từ Khả Vi sẽ trở lại nơi này, nhẹ giọng nói: “Đốt xong rồi, chúng ta đi ra thôi, không thể có người ở trong nhà.”

Uyển Tình khóa cửa lại, đến cửa hàng bán hoa với Thiên Tuyết, vừa đi vừa hỏi: “Quản đại ca thế nào rồi ạ? Cửa hàng buôn bán tốt chứ ạ?”

“Cũng được.”

“Vậy bao giờ trở lại thành phố C?”

“Không trở về rồi, dù sao công việc cũng không có, không bằng ở nhà nghỉ ngơi, nhà cửa bên kia cũng rút tiền, có thể tốn không ít tiền bạc, dì còn có thể tự mình chăm sóc, có thể kiếm tiền.”

“Dì vất vả rồi...” Uyển Tình nói xong, liếc mắt nhìn Thiên Tuyết một cái.

Ánh amwts Thiên Tuyết lăn lông lốc chuyển động, có chút chột dạ, đâu có chuyện gì liên quan đến cô, đó là do Mục Thiên Dương động kinh! Hơn nữa, dù sao cũng phải dưỡng thương, nghỉ ngơi cho tốt rồi trở về không được sao...

Uyển Tình thật sự không có ý trách cứ, chỉ là việc này do Mục Thiên Dương làm, tự nhiên nghĩ đến cô thôi, không biết hienejj tại Mục Thiên Dương có để ý hay không, nhỡ đâu lại để ý, cô liền vội vàng chính là trở ngại chứ không giúp được gì.

Ba người tới cửa hàng bán hoa, không thấy Quản hạo Nhiên, uyển Tình hỏi Quản Vận Phương, Quản Vận phương nói ở nhà. Uyển Tình xoay người kéo Thiên Tuyết một cái: “Cùng đi nhìn xem!”

“Đi đi.” Thiên Tuyết không được tự nhiên nói: “Mục bó hoa với giỏ trái cây!”

Quản Vận Phương buồn bực nói: “Còn hoa gì nữ, cháu muốn dì nổi giận sao, cũng không phải để ý như thế.”

Thiên Tuyết nhất thời có ấn tượng tốt với bà.

Quản Vận Phương đưa chìa khóa cho Uyển Tình: “Chắc là cậu ta không mở được cửa, chính cháu tự mở đi.”

Uyển Tình đồng ý, lôi kéo Thiên Tuyết cùng đi, Thiên Tuyết thấy cô ngựa quen đường cũ hỏi: “Cậu tới nhiều lần rồi?”

“Uhm.”

“Xong rồi, anh mình mà biết, khó trách anh ấy để ý như thế.”

Uyển Tình hơi nhíu mi, ngừng bước chân lại.

Thiên Tuyết đỡ phía sau lưng cô, tiếp tục đi về phía trước: “Được rồi, kia trước đây, anh mình đã cầu hôn rồi mà, sao còn không tin tưởng cậu? Đúng rồi, nhẫn mình để ở phòng cậu ở Y Toa Bối Lạp, ở ngăn kéo trong bàn trang điểm.”

“Uhm.” Uyển Tình dờ dờ tay, nhớ tới dây hồng cũng đã lấy xuống, giống như để ở trong ví tiền: “Anh cậu lấy lắc tay sao?”

“Yên tâm, chuyện của cậu, anh ấy đều để ý.”

Quản Hạo Nhiên bây giờ đã không nghĩ gì đến Uyển Tình, bị từ chối rất nhiều, tự nhiên cũng không thể lừa dối bản thân là mình còn có cơ hội. Mà công việc còn không có, tương lãi còn không biết thế nào, hiểu được sứt đầu mẻ trán, kia lại vẫn có tâm tình phong hoa tuyết nguyệt sao? Đừng nói tự theo đuổi người khác, liền là người khác theo đuổi anh cũng khiến anh thấy phiền.

Uyển Tình và Thiên Tuyết đến thăm anh, như bạn bè bình thường ân cần thăm hỏi, không đáng nhắc tới.

Mãi đến khi đưa UYển Tình quay lại Đỗ gia, Thiên Tuyết mới nhớ tới: “Cậu đã có chuyện gì ở đó?”

Uyển Tình nói: “Không có.”

“Cậu đừng gạt mìh!”

Uyển Tình hiện giờ xốc lại tinh thần, nhưng rất nhiều nơi đều hoảng hốt, cũng không biết cô nhìn ra ở đâu, bất đắc dĩ nói: “Còn không phải Đỗ Thiến sao?” Đem trò cười chuyện ngày đó nói ra, cuối cùng bổ sung: “Mình cũng bị tức điên rồi, dựa vào đâu chịu để cô ta bắt nạt? Mẹ mình vừa mới mất, nào có người nào không hiểu chuyện như thế?... Tuy mình cũng có chút không hiểu chuyện.”

Thiên Tuyết cảm thấy đầu như muốn nổ tung: “Mình ủng hộ cậu làm như thế, cậu nào có cách khác, người khác chỉ nghĩ cậu dễ bắt nạt! Chị dâu của mình, sao có thể để người khác bắt nạt? Chỉ là không nghĩ tới cậu nổi giận thì như thế, mình phải bảo anh mình cẩn thận rồi, ngàn lần đừng chọc vào câu?”

“Cậu cười mình à?”

“Mình cười bào giờ?” Thiên Tuyết oan uổng, cô sao lại không hiểu người khác, trong lúc người ta đau xót mà lại cười: “Mình đâu có?”

Uyển Tình cũng chỉ là nói chơi, không để ý, giận dữ nói: “Dù sao cũng côi như trở mặt rồi, chắc là dần dần, chú Đỗ cũng không để ý mình, chế giễu...”

Thiên Tuyết gật đầu, một lúc mới nói: “Thế nhưng phỉ thúy rất đáng giá, trọn vẹn mà nói, cái đó... Tuy mình không biết, cũng biết là không thấp đâu, chú Đỗ có thể đưa cho cậu... chặc chặc, thật nguy hiểm.” Nào có khẳng khái như thế, không phải là cố ý chưa?

“Cực kỳ quý sao?” Uyển Tình nghi ngờ nói

“Chắc chắn là quý hơn kim cương! Người nghèo mới chơi kim cương, kẻ có tiền đích thực mới chơi phỉ thúy!”