Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 413




Uyển Tình còn chưa ăn xong điểm tâm, Đỗ Viễn Minh đã trở lại từ cục cảnh sát, thư ký đã liên hệ xong với nhà tang lễ chạy đến báo cáo: “Chỗ tiểu thư không gọi được điện thoại.”

Đỗ Viễn Minh sửng sốt, giọng điệu không thiện cảm mà nói: “Cứ tiếp tục gọi.”

“Đã gọi mấy lần rồi...”

Đỗ Viễn Minh nhíu mày: “Được, cậu đi làm chuyện khác đi.” Nói xong, chính mình lại cầm lấy điện thoại gọi một lần, cho dù là điện thoại ở nơi ở cũng không ai nghe, không nhịn được oán hận mắng: “Lại điên ở nơi nào rồi”

Mới vừa ném di động xuống, Uyển Tình và Thiên Tuyết đã đi qua rồi. Ông vội vàng đứng dậy, thấy vẻ mặt bi thương của Uyển Tình, dịu dàng hỏi: “Ăn cơm chưa?”

Uyển Tình gật đầu: “Cháu muốn đi xem mẹ...”

Đỗ Viễn Minh vừa nghe, hốc mắt cũng nóng lên, vỗ về lưng cô, đỡ cô cùng nhau đi ra cửa. Thiên Tuyết và Mục Thiên Thành cũng khẩn trương đến nhà xác của bệnh viện. Nhà xác của bệnh viện nơi này có chút cũ nát, vốn là một nơi cô liêu, bây giờ lại càng vắng vẻ hơn. Thế nhưng tất cả mọi người đều đang thương tâm, không thể cảm giác được gì.

Người của Từ Khả Vi đã được khử trùng qua, trên mặt không nhìn thấy vết máu, cả người lẳng lặng nằm trong quan tài ướp lạnh, trên lông mi và làn da đều đã có hạt sương.

Uyển Tình cảm thấy nghĩ không ra tại sao bà lại ở đây, lại gục xuống trên xác chết khóc thật lâu. Mọi người biết cô cần phải trút giận, không hề lôi kéo cô, mãi đến qua một quãng thời gian mới kéo cô dậy, phát hiện nửa người cô cũng đều lạnh lẽo rồi.

“Dì không thích cậu như vậy.” Thiên Tuyết nức nở nói, những có ai mất đi người thân mà không thương tâm? Cô cũng không biết nên khuyên như thế nào.

Đỗ Viễn Minh đỡ Uyển Tình: “Chú biết cháu không nỡ, chú cũng không nỡ. Nhưng người đã chết, nên sớm nhập thổ vi an một chút, đây mới là tốt cho bà ấy, thể hiện tôn kính với bà ấy, cháu đừng thương tâm, nghỉ ngơi đi, chúng ta cùng thương lượng xem thu xếp hậu sự như thế nào.”

Uyển Tình gật đầu, quay đầu muốn nhìn lại một cái, quan tài đã đóng lại rồi. Hít sâu một hơi, cô quay người đi ra ngoài, cả người lạnh đến phát run.

Thiên Tuyết quay người muốn gọi Mục Thiên Thành cởi áo xuống, kết quả thấy anh có một chút màu, đành phải xoa xoa cánh tay của Uyển Tình.

Đỗ Viễn Minh kêu thư ký tìm một quán trà, khi xuống xe ở cửa quán trà khi đó, Thiên Tuyết thấy ở phía đối diện có bán quần áo, lặng lẽ nói với Mục Thiên Thành: “Anh đi mua một chiếc áo khoác hoặc khăn lụa cho Uyển Tình, cô ấy lạnh, chú ý nhan sắc!”

Mục Thiên Thành lập tức chạy đi, Đỗ Viễn Minh và mọi người đi lên quán trà.

Mới vừa ngồi xuông, Mục Thiên Dương liền mang chiếc khăn lụa màu đen vào, Thiên Tuyết lập tức quàng thêm cho Uyển Tình.

Trùng hợp Uyển Tình lại hắt xì một cái, vội vàng mượn chiếc khăn lụa, nói cảm ơn.

Đỗ Viễn Minh liếc mắt nhìn Thiên Tuyết một cái, chắc là Mục Thiên Thành không phải một người đàn ông cẩn thận như vậy, chắc chắn đây là chủ ý của cô, ông nhất thời rất cảm động, Đỗ Thiến theo kịp được một phần mười của cô thì tốt rồi.

Không muốn nghĩ đến việc đó, ông réo người mang trà lên, Uyển Tình vừa vươn tay, thấy ngón tay mang nhẫn, hơi ngừng lại, lặng lẽ xoay chiếc nhẫn lại, nắm lam bảo thạch ở trong lòng bàn tay.

Không phải anh... không phải anh...

Cô cầm trà lên, nhẹ nhàng uống một ngụm...

Đỗ Viễn Minh nói: “Chậm nhất là ngày mai chúng ta trở về thành phố A đi, bên kia đã liên hệ tốt rồi, trở về có thể thu xếp tang lễ. Trình tự trên cơ bản đều có chuyên gia xử lý, chắc là không bại lộ ra. Bên kí có vài nghĩa địa công cộng rất tốt, đến lúc đó chúng ta cùng chọn cho mẹ cháu một nơi tốt đẹp.”

Đột nhiên Uyển Tình hỏi: “Mẹ là muốn quay lại cô nhi viện không? Có đi qua không?” Nơi Vĩnh Ninh này, trước đây cô từng nghe bà nói qua, cho nên rất nhanh liền suy nghĩ cẩn thận.

Khi đó thấy mẹ ký gửi tiền bạc, cô còn nói với mẹ, khi lớn lên kiếm được tiền, chuyện này sẽ làm thay mẹ. Về sau liền thôi, tiền sinh hoạt cũng không đủ, hai năm gần đây liền tốt hơn, nhưng cô dựa vào Mục Thiên Dương, mẹ dựa vào Đỗ Viễn Minh, nói là có tiền, nhưng không phải của mình, không nhớ ra là một chuyện, nhớ tới cũng không thể mượn hoa dâng phật được.

“Xem qua rồi.” Đỗ Viễn Minh đau đớn kịch liệt cúi đầu: “Nếu bà ấy không trở lại cũng sẽ không có chuyện như vậy, nếu không phải chú muốn tới đón bà ấy...”

Uyển Tình có chút hoảng hốt, đần độn hỏi: “Sao lại thế?”

Đỗ Viễn Minh liền kể lại chuyện hôm trước một lần, Uyển Tình khóc ròng: “Này chẳng lẽ là ý trời...”

Mục Thiên Thành nghe xong, trong đầu liền nối lại các sự việc một lần: kẻ trộm - ra ngoài – tai nạn xe cộ.... chỉ sợ, không đến Vĩnh Ninh, cũng sẽ gặp chuyện không may, nhưng quả thật là như vậy, hung thủ rõ ràng cho thấy đã sắp xếp mưu đồ chu đáo, chính là muốn đưa người vào chỗ chết! Đến như tới cô nhi viện, chỉ sợ là nhất thời nảy sinh ý xấu với Từ Khả Vi. Camera bên này đều không có, hy vọng cảnh sát có thể liên tưởng đến chi tiết Từ gia bị trộm.

Thiên Tuyết đưa một tờ khăn giấy cho Uyển Tình, Uyển Tình vừa lau nước mắt vừa nói: “Lễ tang đơn giản thôi ạ, không cần quay lại thành phố A, làm luôn ở đay cũng được. Mẹ lớn lên ở đây, bất hạnh cũng ở đây... bà cũng không biết quê hương của bà ở đâu, liền là làm ở nơi này đi, an táng ở nơi này, coi như lá rụng về cội. Mời mẹ nuôi qua nơi này là được, những cái khác đều không cần, mặc khác... bên cô nhi viện cũng nên thông báo một tiếng...”

Đỗ Viễn Minh gật đầu, thư ký sau lưng ông đã nhớ kỹ. Trước tiên liên hệ với bên an táng, nhà tang lễ, đều là sửa đổi khẩn trương từ thành phố A tới đây.

“Mẹ nuôi của con, gọi điện thoại giúp chú đi.” Đỗ Viễn Minh nói: “Cháu vẫn nên về nghỉ ngơi trước, có việc lại tìm cháu quyết định.”

Uyển Tình gật đầu.

Buổi chiều, Đỗ Viễn Minh lại hỏi Uyển Tình: “Bên này có thể chôn dưới đất, cháu xem... chôn hay hỏa táng?”

Truyền thống của Trung Quốc là thổ táng, rất nhiều người quan niệm không muốn sau khi chết bị đốt thành tro.

Uyển Tình im lặng giây lát, nói: “Hỏa táng, cọc gỗ đã bị sâu đục hư hỏng, mẹ từng nói, mẹ không muốn cho côn trùng cắn!” Mấy năm trước Từ Khả Vi sợ chính mình sẽ chết, lúc ấy từng nói với Uyển Tình, đừng nhốt bà ở nơi chật hẹp đen tối, chậm chạp tan ra...

Nói xong chuyện này, viện Phúc lợi nhận được tin đến tìm Uyển Tình, ai cũng không dám tin, hôm trước còn thấy người rõ ràng hôm sau đã chết, ôm đầu khóc rống cùng Uyển Tình.

Buổi tối, Quản Vận Phương đến, thương tổn của Quản Hạo Nhiên còn chưa tốt lên, nhưng nghĩ là sự việc cũng không nhỏ, liền ngồi xe lăn đi qua.

Quản Vận Phương ôm lấy Uyển Tình, khóc ròng nói: “Mẹ con con sao lại khổ như vậy!”

Uyển Tình ôm bà, so với buổi chiều còn khóc lợi hại hơn. Hiện giờ, cô không có mẹ, chỉ có Quản Vận Phương được miễn cưỡng tính là nửa người mẹ, đáng tiếc, kết nghĩa này còn chưa nhận chính thức, tuy lúc trước đã nói với Đỗ Viễn Minh là mẹ nuôi, lúc này vẫn gọi là dì Quản.

Quản Vận Phương không có tâm tư để ý điều này, liền tính bà so với Uyển Tình đã thành thục, trầm ổn hơn rất nhiều chuyện, nhưng đột nhiên một người mất đi, vẫn không thể tiếp nhận được.

“Mẹ, mẹ đừng khóc nữa.” Quản Hạo Nhiên thấy Uyển Tình gầy đi một chút, chắc là do hai ngày này, sợ cô bi thương mà không ăn uống được gì, liền khuyên nhủ: “Uyển Tình đã đủ thương tâm, mẹ đừng khiến cô ấy càng thêm bi thương, không tốt cho sức khỏe.”