Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 211




"A......" Uyển Tình ôm chặt hắn, thấp giọng nói, "Nhẹ chút......"

"Đáng đời." Mục Thiên Dương rất thấp giọng nói một câu, cúi đầu hung hăng mút bên tai cô.

"A...... Đừng cắn." Uyển Tình muốn né tránh.

Mục Thiên Dương không cho phép cô trốn, càng cắn mạnh hơn, đều lưu lại dấu hôn thật sâu ở trên gáy bên tai cô, "Ở nhà cũng sẽ không có người thấy...... Em cũng không nguyện theo ý anh! Cái này cũng không nguyện theo ý anh!"

Uyển Tình nghe âm thanh hắn có tức giận (kỳ thật là đứa nhỏ bất bình đây), không dám phản đối nữa, ôm hắn nhẹ nhàng mà nói: "Vậy anh cắn đi......"

Mục Thiên Dương dừng một chút, kịch liệt va chạm: "Đinh Uyển Tình...... Anh thật hận em!"

Uyển Tình ôm hắn thật chặt, cảm giác hắn giống như phát điên, không biết xảy ra chuyện gì, hoàn toàn không dám chọc hắn. Cô cắn môi, ngay cả rên rỉ thở dốc cầu xin tha thứ cũng không dám phát ra, chỉ sợ hắn nghe thấy sẽ tức giận.

Đột nhiên, hắn đưa tay tách miệng của cô: "Em biết rõ anh thích nghe...... Em có phải luôn muốn đối nghịch với anh hay không?"

"Tôi không có......" Uyển Tình vội vã biện giải, bị hắn đâm vào thật sâu, bị đâm cho kêu ra tiếng, "A! Thiên Dương ——"

Mục Thiên Dương nghe cô gọi mình, cả người kích động, cầm eo nhỏ của cô, càng không ngừng chạy nước rút. Sau khi kết thúc, hắn chậm rãi rời khỏi, rửa mình sạch sẽ, cúi người xuống hôn cô: "Anh một lát nữa về nhà, khả năng muộn chút mới về, chính em phải nhớ ăn cơm chiều."

"Ừ......" Lông mi Uyển Tình run rẩy. Chờ hắn trở về, hắn sẽ biết chuyện ngày hôm qua chứ? Hắn sẽ làm như thế nào?

Mục Thiên Dương xuống lầu, thấy Mục Thiên Thành và Thiên Tuyết đang đánh bài, đánh cuộc lại có thể là kẹo cao su...... Hai người này!

Hắn ho một tiếng, Mục Thiên Thành lập tức ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười: "Anh họ ~"

"Về nhà!" Mục Thiên Dương lười quản bọn họ, lập tức đi ra ngoài.

Thiên Tuyết lén lút hỏi Mục Thiên Thành: "Anh ấy không phải biết chuyện ngày hôm qua sao? Em cho rằng anh ấy sẽ trách chúng ta không bảo vệ tốt Uyển Tình, sao giống như không có việc gì vậy?"

"Em nhìn bộ dáng của anh ấy, quá rõ ràng là áp bức chị dâu nhỏ qua! Nam nhân sau khi thỏa mãn, cũng sẽ không quá so đo."

Thiên Tuyết nghĩ nghĩ, rất nghiêm túc hỏi: "Thấy thế nào?"

Mục Thiên Thành sửng sốt, trịnh trọng nói: "Chờ em gả cho người ta liền hiểu được!"

Thiên Tuyết trợn trắng mắt.

Mục Thiên Thành lấy bài đánh cô một chút: "Em nên cảm tạ Văn Sâm! Nếu không phải em ấy nói cho anh họ, sau khi chị dâu nhỏ rơi xuống nước, hai chúng ta đều nhảy xuống cứu người, anh họ khẳng định hủy thi diệt tích chúng ta!"

"A! Em lại có thể đã quên em nhảy xuống cứu người!" Thiên Tuyết thở phào nhẹ nhõm, "Vậy em không sợ nữa!"

Cốc cốc cốc, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

Hai người vừa thấy, là A Hoa. A Hoa nói: "Tổng giám đốc đã xuất phát."

Hai người vội vàng nhảy dựng lên, chạy ra bên ngoài.

"Uyển Tình thì sao?" Thiên Tuyết hỏi.

"Hiện tại trở về thảo luận chuyện chị dâu lớn, đương nhiên không thể mang chị dâu nhỏ nha!" Mục Thiên Thành nói.

Thiên Tuyết vừa nghe, quay đầu về phía phòng bếp hô to: "Bà Trương, bà chăm sóc Uyển Tình tốt nha ——"

Trở lại Mục gia, Mục Thiên Dương lập tức bị Mục lão gia kêu vào thư phòng bàn chuyện. Lúc Mục Thiên Thành và Thiên Tuyết đến, chỉ nhìn thấy Ngô Nhã tưới nước cho hoa cỏ. Hai người chào hỏi một tiếng, tiếp tục đi đến phòng khách đánh bài ăn kẹo cao su......

Lúc ăn cơm, Thiên Tuyết thấy Mục lão gia và Mục Thiên Dương cũng không nói chuyện, thử hỏi: "Chuyện từ hôn, các người thương lượng thế nào?"

Mục Thiên Dương nói: "Không từ hôn."

Thiên Tuyết sửng sốt, nhất thời giận dữ: "Anh còn không từ hôn sao? Em cũng không nhận cô chị dâu như vậy!"

Ngô Nhã cũng nói theo: "Người ác độc như vậy, sẽ làm gia đình không có ngày yên ổn."

"Không vội." Mục Thiên Dương nói, "Hongkong bên kia vừa mới được duyệt, chi nhánh công ty vừa chuẩn bị mở ra, hiện tại giải trừ hôn ước, sẽ có ảnh hưởng tới danh dự công ty."

"Vậy anh muốn kéo dài tới khi nào?" Thiên Tuyết hỏi.

Mục Thiên Dương cười: "Sẽ không quá lâu."

Sau khi ăn xong, bồi Mục lão gia chơi một ván cờ, Mục Thiên Dương vì còn công chuyện nên rời đi. Thiên Tuyết la hét muốn cùng đi, Mục Thiên Thành cũng muốn đi cùng, trong chốc lát, một trận vui vẻ hoà thuận vừa rồi nay đã biến mất.

Mục lão gia tức giận đến dậm chân, cảm giác một trận thê lương. Thằng nhãi con hồ đồ này, rốt cuộc có biết nỗi cô đơn và khát vọng của người già hay không?

Sau khi Mục Thiên Dương lên xe, gọi cho Thải Nghiên một cuộc điện thoại: "Bữa tối đêm mai, anh sẽ kêu thư ký sắp xếp tốt thời gian và địa điểm, em chờ điện thông báo."

Thải Nghiên sửng sốt, trong lòng không yên bất an: "Sao, làm sao vậy?"

Mục Thiên Dương cười nói: "Hẹn hò với hôn thê, còn muốn hỏi ‘làm sao’?"

Thải Nghiên ngơ ngác lên tiếng, nội tâm sợ hãi. Trước kia ăn cơm, hắn không phải loại thái độ này. Tuy rằng ngẫu nhiên cũng kêu thư ký thông báo cho cô, nhưng hắn chưa bao giờ từng dùng loại khẩu khí uy nghiêm này nói chuyện với cô. Có phải, hắn tin lí do thoái thác của Mục gia hay không?

Cô nên tự mình đi đón hắn, để hắn hôm nay không về nhà được, vậy lòng của hắn, khẳng định hướng về cô một chút. Nhưng mà, buổi chiều cái hội nghị kia, có thể nhìn thấy thị trưởng, cô thật không nỡ từ bỏ!

Buổi tối ngày hôm sau, cô đến địa điểm đã hẹn sớm. Mục Thiên Dương chỉ đến trước đúng 2 phút so với thời gian hẹn, vừa tiến phòng bao, hắn đã vắt tây trang lên lưng ghế dựa, sau đó lãnh khốc ngồi xuống, sắc mặt thật không tốt.

Thải Nghiên nhìn hắn, liếm liếm môi, rót rượu cho hắn.

Mục Thiên Dương ngăn trở cô, hai mắt lạnh lùng nhìn cô: "Gạt tôi vui lắm sao?"

"Em....." Mặt Thải Nghiên lập tức trắng bệt, "Em không......"

"Đừng lấy tín nhiệm của tôi làm điều ngu xuẩn!" Mục Thiên Dương lạnh lùng nói, "Em và em gái em náo loạn như nào tôi không quản! Nhưng em nháo đến trong nhà của tôi, người nhà của tôi sẽ nghĩ như thế nào? Trong nhà của tôi nhiều người hầu như vậy, truyền ra bên ngoài sẽ nghĩ như thế nào? Là nói ánh mắt tôi Mục Thiên Dương kém, lại có thể coi trọng em, hay nói Mục gia tôi tranh đấu gay gắt, hành hung giết người?"

Thân mình Thải Nghiên phát run, cúi đầu không nói lời nào.

"Ông rất mất hứng!" Hắn hung hăng nhìn cô, "Mục gia mẹ tôi đều không làm chủ được, em còn muốn làm chủ?"

"Đó là Uyển Tình hại em!" Thải Nghiên vội la lên.

"Mặc kệ có phải hại hay không, cái loại tâm tư này thu hồi lại! Khi em và tôi kết hôn, đương nhiên là em lo việc trong nhà, tôi lo việc bên ngoài. Nhưng em nói ra, không biết còn tưởng rằng em muốn làm chủ cả trong lẫn ngoài! Nếu em còn muốn kết hôn với tôi, về sau sẽ không cho phép gây chuyện loạn cho tôi! Tôi Mục Thiên Dương không phải ko lấy em là không thể lấy ai, chỉ là từ hôn phiền toái mà thôi, không phải không thể từ!"

"Em biết rồi......" Thải Nghiên cúi đầu nói, rớt nước mắt. Lần đầu tiên nhận thấy Mục Thiên Dương phát giận, không thể không sợ. Cô quả thực không dám tưởng tượng, nếu chuyện lộn xộn của cô bị hắn phát hiện, sẽ còn tức giận như thế nào.

Thân mình cô kịch liệt run lên một chút, Mục Thiên Dương vừa thấy, cầm tay cô, âm thanh dịu nhẹ chút: "Tốt lắm, ăn cơm đi. Đều trói buộc một chỗ với em rồi, không dễ dàng cởi bỏ như vậy."

Thải Nghiên đột nhiên ngẩng đầu hỏi hắn: "Anh vì sao đính hôn cùng em? Vì sao là em?"