Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 207




Uyển Tình cảm thấy cự kỳ vô tội, hiện tại cô hoàn toàn không có chen vào nói chuyện này, đành ngồi đó phiền muộn.

Mục lão gia vừa thấy, liền lấy gậy đánh liên tục Mục Thiên Thành: “Con thật vô liêm sĩ! Có biết thương hoa tiếc ngọc hay không! Trước mặt con gái lại nói như vậy, con gái sẽ thấy rất đau khổ biết không?”

“Cô ấy đau khổ cái gì? Cũng không liên quan đến việc con không thích cô! Ông người đừng tác hợp loạn như thế, con mới là người đau khổ!”

“Con còn nói!” Dù sao cũng ăn no, Mục lão gia ném chén đũa, đuổi theo qua chỗ Mục Thiên Thành liền đánh.

Uyển Tình mở miệng lớn vài giây, lại ngậm lại, vô tội nhìn Thiên Tuyết.

Thiên tuyết tức giận đến mở miệng thật to, nửa ngày mới rống lên: “Các người đủ rồi! Hôm nay là sinh nhật tôi!”

Rốt cuộc hai người không náo loạn nữa, ngoan ngoãn chạy lại an ủi Thiên Tuyết. Thiên Tuyết nghĩ một ngày phát sinh nhiều chuyện như vậy, liền khổ sở khóc rống lên, nước mắt cùng nước mũi toàn bộ chùi lên người Mục Thiên Thành: “Khốn kiếp! Khốn kiếp! Đinh Thải Nghiên phá hư tôi thì thôi, các người cũng muốn phá hư tôi sao?”

“Được, được rồi………Anh sai rồi, anh sai rồi!” Mục Thiên Dương nhìn thoáng qua Mục lão gia, nghĩ người muốn phá hư đầu tiên cũng không phải mình, tại sao em không trách ông nha?

Thải Nghiên về nhà, đã chín giờ tối. Tiết Lệ Na thấy cô có vẻ gì không đúng, lại ngửi được trên ngừơi cô đầy mùi rượu, có chút kinh ngạc: “Con không phải đến sinh nhật Thiên Tuyết sao? Sao lại biến thành như vậy?”

Thải Nghiên không nói chuyện, lôi kéo tay bà đi về phía phòng của mình. Tiết Lệ Na đoán: Khẳng định đã xảy ra chuyện, không dám lộ ra sợ hãi, ở trong phòng Đinh Chí Cương nghe thấy, liền đi theo cô vào phòng.

Cả người Thải Nghiên phát run ngồi ở trên giường, ôm chặt hai tay: “Mẹ….”

“Làm sao vậy?”

Thải Nghiên vô tội nhìn bà: “Con một chút nữa đã giết chết Uyển Tình….”

“Con ----‘ Tiết Lệ Na kinh ngạt, bỗng nhiên quay đầu nhìn thoáng qua, sợ hãi thấy Đinh Chí Cương vừa xuất hiện ở cửa. Tuy rằng biết không có khả năng, nhưng bà vẫn hạ thấp âm thanh, “Sao lại thế này? Con bé kia đã làm cái gì?”

Thải Nghiên lắc đầu nói năng lộn xộn: “Cô ta không có làm cái gì, nhưng con cái gì cũng làm…..Bị Mục gia thấy, bọn họ muốn từ hôn! Mẹ, Con phải làm sao bây giờ? Con không muốn từ hôn! Từ hôn, thì cái gì cũng không có!”

Cô tuy rằng không biết vì sao Mục Thiên Dương lại coi trộng cô, nhưng rõ ràng, trừ bỏ Mục Thiên Dương, còn có cành cửa hào môn nào cao hơn vừa ý cô! Cô không có khả năng buôn tha cơ hội này, cô phải cứu vãn!

Tiết Lệ Na kéo cô, hỏi rõ sự việc xảy ra, một bên mắng Uyển Tình vài câu, còn một bên nói: “Con sao lại hồ đồ như vậy? Sao không khống chế một chút! Muốn giết chết cô ta, còn nhiều cơ hội mà, con sao lại ở Mục gia gây án?”

“Con lúc ấy chỉ muốn giết chết cô ta, ở đâu mà suy nghĩ nhiều như vậy? Hơn nữa, con muốn thành công, liền phải như thế, cô ta ở đó chết không đối chứng, làm sao lại có thể ảnh hưởng đến con?”

“Con…..”

“Mẹ mau nghĩ biện pháp giúp con, làm sao bây giờ!” Thải Nghiên quát, âm thanh vừa ngoan độc vừa sợ hãi, “Nếu như bị ba đã biết, Mục gia từ hôn, chỉ sợ Đinh gia chúng ta cũng không còn vị trí! Mẹ không thấy hiện tại ba rất chán ghét chúng ta sao?”

“Con---“ Tiết Lệ Na cứng lại, âm thầm nguyền rủa Đinh Chí Cương vài câu, hỏi: “”Mục Thiên Dương có biết chuyện này không?”

“Con làm sao mà biết?” Thải Nghiên nói, “Hiện tại hắn ở HongKong, cũng không biết ông có gọi điện thoại cho hắn hay không….”

Tiết Lệ Na nghĩ nghĩ, cầm tay cô: “Đừng vội. Cái lão già kia không phải người hồ đồ, cho dù thấy, khẳn định sẽ diều tra rõ ràng. Ông ta thích Uyển Tình thì như thế nào, nhưng Mục Thiên Dương thích con, ông ấy nhất định sẽ không xúc động mà gọi cho Mục Thiên Dương, nếu Mục Thiên Dương không tin, còn làm ảnh hưởng tình cảm ông cháu. Mẹ doán chừng, Mục Thiên Dương bây giờ còn chưa biết, con thừa dịp này gọi điện thoại cho hắn, nói qua việc này một chút cho hắn nghe, làm cho như mình là người bị hại!”

“Như vậy được không?” Đầu óc Thải Nghiên bây giờ rất loạn, vừa rồi lại uống mấy chai rượu, cơ bản cô không hiểu rõ sự tình.

“Hiện tại ngoài làm như vậy, còn có thể làm gì? Trừ khi con có thể làm con bé kia sụp đổ! Nhưng con bé đó cũng không phải danh tiếng gì, có thể làm gì với cô? Con nhanh đi tấm rửa một chút, mẹ đi pha cho con ly trà giải rượu!”

Tiết Lệ Na nói xong, ra khỏi phòng. Thải Nghiên bắt đầu nắm tóc, đi vào phòng tắm tắm rửa. Tắm rửa xong đi ra, đầu ốc quả nhiên không còn hỗn loạn. Tiết Lệ Na đang đợi cô, cô bưng trà giải rượu beeb cạnh lên, nói: “Con cảm thấy Thiên Dương rất khó nắm bắt, có chút sợ…….. cũng không biết có làm được không?”

“Như thế nào không được?” Tiêt Lệ Na nói, “Chuyện giữa nam nữ, lúc đơn giản, lúc phức tạp. Con là vị hôn thê của hắn, ở trên giường triền miên qua, làm sao con bé kia lại hơn con? Lời nói thổi bên gối, tâm của hắn chắc chắn ở nơi này!”

Tay Thải Nghiên run lên, ngượng ngùng cho bà biết nói mình và Mục Thiên Dương lúc đó căn bản không phát sinh qua chuyện gì. Nhưng mặt mũi cô tốt, loại chuyện riêng tư này cô cũng chưa nói qua với ai, ngay cả Chu Khải Quốc cũng chưa nói. Trong lòng cô có chút lo lắng, Mục Thiên Dương nói năng đàng hoàng, cô thấy sự việc không phải như vậy.

“Con đừng run lên! Bình tĩnh một chút, đừng cho Mục Thiên Dương nghe ra sơ hở.”

“Đã biết.” Thải Nghiên nói, “Mẹ ra ngoài, cho con nghỉ nghơi đi. Ba con ở ngoài đó đừng lộ ra dấu vết, con bé kia dù gì cũng là con gái ruột của ông ta.”

“Mẹ còn không biết sao?” Tiết Lệ Na dặn cô, “Con nên hiểu rõ sự việc đừng làm hỏng.”

Thải Nghiên gật đầu nhẹ, tiễn bước bà, khóa cửa, muốn nghỉ ngơi một lát, bình tĩnh hơn nhưng lại sợ Mục gia sẽ gọi điện thoại cho Mục Thiên dương. Lỡ mình gọi trễ hơn mười hay mười lăm phút, không phải không hay sao?

Cô hít sâu một hơi, cũng không chấp nhất nhiều như vậy, lấy điện thoại. Một phút sau, mới điện thoại mới được nghe, truyển đến âm thanh mệt mỏi của Mục Thiên Dương: “Alo?”

“Thiên Dương……”Thải Nghiên nói một tiếng, âm thanh không thể khống chế trở nên nghẹn ngào,” Thiên Dương, anh khi nào thì trở về? Em rất nhớ anh.”

Mục Thiên Dương dừng một chút, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?”

Thải Nghiên không biết nói như thế nào, anh anh khóc nức nở lên.

Mục Thiên Dương gõ bàn, mở máy tính ra ở bên trong nói chuyện phím, ở trên nói với Mục Thiên Thành. Hôm nay là sinh nhật Thiên Tuyết, Đinh Thải Nghiên tới Mục gia, hơn phân nửa là ở bên đấy xảy ra chuyện. Vậy Uyển Tỉnh như thế nào? Uyển Tình có sao hay không?

Gõ nửa ngày, không có người trả lời, đành phải nhắn Văn Sâm, kết quả cũng không có người trả lời.Tiếp theo vào QQ nhắn với Thiên Tuyết và Uyển Tình, vẫn không có người trả lời. Tốt lắm, xem ra hôm nay không ai có tâm trạng lên mạng.

“Ngoan, đừng khóc.” Mục Thiên Dương ôn nhu nói, “Nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì?”

Thải Nghiên nghe thấy âm thanh an ủi trong lời nói, đột nhiên cảm thấy mình lo lắng nhiều.Mục Thiên Dương ôn nhu bao nhiêu với cô, hắn chỉ là bận công tác quá mà thôi, kỳ thật trong lòng vẩn có cô. Cô hít mũi: “Hôm nay đi sinh nhật Thiên Tuyết, kết quả gặp Uyển Tình…..”