Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 204




Uyển Tình nhu nhược lắc đầu, đi đến bên cạnh Mục lão gia, nói: “Tớ…Tớ vấp phải chân mình.”

Mục lão gia không vui liếc nhìn Thải Nghiên, vung tay vào phòng ăn.

Thiên Tuyết cũng trừng mắt nhìn cô (Thải Nghiên), lôi kéo Uyển Tình đi vào ngay.

Thải Nghiên giận đến nghiến răng, xương sườn sinh đau.

“Đinh Uyển Tình…. Một ngày nào đó sẽ cho mày biết tay!”

Khi ăn cơm, Thải Nghiên muốn gây chú ý, liền gắp miếng cá, hỏi Mục lão gia, “Ông đây là cá người vừa câu sao?”

“Ừ.” Mục lão gia hừ nhẹ trả lời, sắc mặt không tốt, quay đầu gắp cho Thiên Tuyết một miếng, “Ăn, con gái, mười tám tuổi, là người lớn rồi.”

“Ông cũng ăn!” Thiên Tuyết vội vàng gắp một miếng đáp lễ.

Uyển Tình nói: “Cậu cũng phải cho ông chọn một chút chứ?” Nói xong liền cầm cả dĩa cá qua cho Mục lão gia, còn thật sự giúp ông chọn.

Mục lão gia vừa lòng gật đầu: “Vẫn là Uyển Tình biết chăm sóc ta.”

Thiên Tuyết cắn cắn chiếc đũa, đáng thương nói: “Được rồi! Mình về sau sẽ không ganh tị với cậu nữa, cậu biết chăm sóc mọi người, mọi người thích cậu nhiều là đúng thôi!”

Thải Nghiên thấy bọn họ như vậy, ngượng ngập tự mình ăn cá, không dám tùy tiện mở miệng.

Sau khi ăn xong, mọi người lần lượt đi ngủ trưa.

Ngô Nhã nói với Thải Nghiên: “Mẹ cho người dọn dẹp phòng khách.”

Thải Nghiên trả lời: “Không cần phiền toái, con vào phòng Thiên Dương là được rồi.”

Ngô Nhã sửng sốt, cười nói: “Vậy con tự mình đi lên đi!”. Hắn không thường xuyên ở nhà, phòng cơ hồ đều khóa lại, cô làm sao vào được!

Thải Nghiên đi tới lầu ba, quả nhiên không mở được phòng Mục Thiên Dương, lập tức cảm thấy không biết làm sao. Lúc này, nghe cách vách có tiếng Thiên Tuyết và Uyển Tình cười đùa, tức giận đến đau bao tử.

Cô đứng trong chốc lát, xoay người xuống lầu. Ngô Nhã và người hầu đều đi nghỉ ngơi, cô cũng không thể không biết xấu hổ mà gọi người hầu dọn phòng, nhưng nếu lúc này rời khỏi, không có khả năng! Đầu tiên cô không lễ phép, thứ hai cô cũng không muốn bại dưới tay Uyễn Tình! Vì thế, cô xoay người ra ngoài biệt thự, đến bên bể bơi, nằm trên ghế. Phía trên có che dù, cũng không sợ phơi nắng, nhưng bên ngoài nắng gắt, chỉ chóc lát mồ hôi bắt đầu chảy, còn lo lắng làn da bị đen.

Lấy ra kính mát đeo vào, cô nhắm mắt lại, tức giận đến hô hấp cũng không tốt. Đinh Uyển Tình…. Tôi thật khinh thường cô! Lại dám bày mưu với tôi, xem tôi giết chết cô không!

Cô nhắm mắt đến hai giờ đồng hồ, vẫn không ngủ. Nhìn lên thời gian không sai biệt lắm, mọi người chắc hẳn đã thức dậy, liền chuẩn bị vào biệt thự. Xoay người ngồi dậy, đột nhiên thấy bên cạnh ghế cô nằm có người, hù cô hết hồn. Tập trung nhìn lại, là Uyển Tình, cô nhất thời giận không kìm chế được: “Đinh Uyển Tình! Cô ở đây làm gì?”

Uyển Tình lẳng lặng ngồi yên ở đó, trên tay cầm một ly trà lài, hai mắt nhìn thẳng bể bơi đối diện. Cách cô mặc hôm nay là váy dài tới mắt cá chân, khi ngồi xuống, chân váy sẽ kéo lên trên, có một kiểu khí chất cổ điển. Nghe thấy âm thanh, cô xoay qua, thản nhiên liếc Thải Nghiên một cái: “Tôi vừa tỉnh ngủ, đầu có chút choáng, không rảnh đấu khẩu. Không biết chị ở đây làm gì? Mồ hôi nhiều như vậy, không phải ngủ trưa ở đây chứ?”

Thải Nghiên cắn chặt răng, cả người phát run, nửa ngày cũng không biết phản bát như thế nào.

Uyển Tình đưa trà lên hớp một ngụm, lẳng lặng suy nghĩ, cảm thấy không có ý nghĩa. Cô vừa phát hiện Thải Nghiên ở đây, không tự chủ được muốn tới đây, muốn làm gì đó để trút nỗi oán hận trong lòng. Nhưng cô phát hiện, cô về phương diện này quá yếu, cơ hội lần trước có thể làm bẽ mặt Thải Nghiên một lần, không nghĩa có thể mãi mãi như vậy.

Cô đứng lên, bừng trà lài rời khỏi.

Thải Nghiên đột nhiên cười lạnh nột tiếng: “Uyển Tình, đàn ông có mùi vị như thế nào?”

Uyển Tình ngẩn ra, xoay người nhìn cô: “Cô nói cái gì?”

Thài Nghiên đi đến bên người cô, đưa tay vuốt mặt cô, cô phẫn nộ quay đầu bỏ qua.

Thải Nghiên nói: “Cô xinh đẹp như vậy, nếu nổi lên ham muốn, chỉ sợ không ngăn cản được đàn ông? Ngày đó, cô bỏ chạy đi đâu? Có bao nhiêu người nhìn thấy bộ dáng đó của cô?”

Cánh tay Uyển Tình phát run, bỗng nhiên cầm cốc nước hất vào mặt cô.

“A!” Thải Nghiên bị tạt nước, cả mũi mắt đều đau. Nước bắn tung tóe rơi vào trong mắt cô, cô chớp chớp, còn chưa mở ra được, Uyển Tình đã nhào qua đẩy cô xuống đất.

Uyển Tình phẩn nộ ngồi trên người cô, cầm lấy ly nước đang chảy, dùng sức đánh lên người cô: “Cô còn nói! Cô còn nói! Tôi có chán ghét cô, cũng nhớ rõ cô là chị tôi! Kết quả thì sao? Cô có thể hại tôi như vậy!”

Thải Nghiên rất nhanh phản ứng lại, đẩy cô ra: “Tôi hại cô thì sao? Ai kêu cô đáng ghét như vậy! Âm hồn không tan! Cô còn muốn phá hư hôn sự của tôi, nghĩ cũng đừng nghĩ tới!”

“Ông nếu biết cô cho tôi uống loại thuốc đó, chắn chắn sẽ không thích cô!”

“Hừ! Nếu ông biết cô là trẻ vị thành niên lại cùng đàn ông làm loạn, thử xem ông có còn thích cô sao!” Thải Nghiên bắt lấy cô, xoay người đánh nhau với cô, “Cô muốn mượn gia thế Mục gia đi lên? Nằm mơ! Ngày đó là ai ở trên cô, ai giải dược cho cô? Một người đàn ông, hay là rất nhiều đàn ông? Là lưu manh trên đường? Sẽ không là người nhặt rác đi? Ha ha ha ha….”

“Đinh Thải Nghiên!” Uyển Tình không chịu nổi mối nhục này, bỗng đem cô đẩy ra.

Cô ngã về phía sau, còn Thải Nghiên ngã vào hồ nước.

Uyền Tình chỉ nhe phù phù một tiếng, đã không thấy bóng dáng Thải Nghiên. Cô ngẩng đầu, thấy bọt nước văn khắp nơi, sửng sốt một chút.

Cô đắc ý đứng lên, đi đến bên cạnh hồ, nhìn Thải Nghiên trong nước, nhớ tới người giải dược cho mình là Mục Thiên Dương, đột nhiên có cảm giác thắng lợi. Cô cười lạnh một tiếng: “Đinh Thải Nghiên! Cô có biết câu tự mình tát mình hay không? Cô muốn hại tôi, sớm muộn cũng hại chính mình!”

“Cô….” Thài Nghiên trong nước đứng lên, oán hận nhìn cô, lại chìm xuống dưới.

Uyển Tình nhìn bộ dáng cô chật vật, trong lòng không có cảm giác cao hứng ngược lại có một loại ưu thương. Cô ngẫu nhiên thắng Thải Nghiên một lần thì tính gì? Cô sẽ không thắng mãi mãi, cô trả giá quá lớn. Đó là cả đời vui vẻ hạnh phúc của cô đều mất hết…..

Cô xoay người muốn đi, phía sau truyền đến tiếng la của Thải Nghiên: "Cứu mạng ——"

Uyển Tình sửng sốt, quay đầu nhìn cô, thấy tay cô gấp rút quơ loạn ở trong nước, cả người lúc chìm lúc nổi, giống như đấu tranh với cái chết. Uyển Tình hoảng sợ: Không phải cô ta không biết bơi chứ?!

Thải Nghiên ở trong nước ngốc đầu lên: “Cứu tôi…Uyển Tình….”

Uyển Tình thấy cô chìm xuống, hoảng một chút, vội vàng chạy tới, quỳ gối bên cạnh ao, vươn tay vào nước: “Đưa tay cho tôi!”

“A….cứu mạng….”

“Tay tôi ờ trong này! Cô bắt lấy tay tôi!” Uyển Tình vội la lên. Cô hiện tại không muốn như vậy, tuy rằng cô hận Đinh Thải Nghiên, hận cô không chết, nhưng không phải thật muốn cô chết!

Thải Nghiên thấy cô, thống khổ lội tới, rốt cuộc bắt được tay cô.Uyển Tình thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó, đã thấy Đinh Thải Nghiên từ trong nước đứng lên, hướng cô cười lạnh lùng, sau đó dùng sức, kéo cô xuống!...

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

Uyển Tình nhu nhược lắc đầu, đi đến bên cạnh Mục lão gia, nói: “Tớ…Tớ vấp phải chân mình.”

Mục lão gia không vui liếc nhìn Thải Nghiên, vung tay vào phòng ăn.

Thiên Tuyết cũng trừng mắt nhìn cô (Thải Nghiên), lôi kéo Uyển Tình đi vào ngay.

Thải Nghiên giận đến nghiến răng, xương sườn sinh đau.

“Đinh Uyển Tình…. Một ngày nào đó sẽ cho mày biết tay!”

Khi ăn cơm, Thải Nghiên muốn gây chú ý, liền gắp miếng cá, hỏi Mục lão gia, “Ông đây là cá người vừa câu sao?”

“Ừ.” Mục lão gia hừ nhẹ trả lời, sắc mặt không tốt, quay đầu gắp cho Thiên Tuyết một miếng, “Ăn, con gái, mười tám tuổi, là người lớn rồi.”

“Ông cũng ăn!” Thiên Tuyết vội vàng gắp một miếng đáp lễ.

Uyển Tình nói: “Cậu cũng phải cho ông chọn một chút chứ?” Nói xong liền cầm cả dĩa cá qua cho Mục lão gia, còn thật sự giúp ông chọn.

Mục lão gia vừa lòng gật đầu: “Vẫn là Uyển Tình biết chăm sóc ta.”

Thiên Tuyết cắn cắn chiếc đũa, đáng thương nói: “Được rồi! Mình về sau sẽ không ganh tị với cậu nữa, cậu biết chăm sóc mọi người, mọi người thích cậu nhiều là đúng thôi!”

Thải Nghiên thấy bọn họ như vậy, ngượng ngập tự mình ăn cá, không dám tùy tiện mở miệng.

Sau khi ăn xong, mọi người lần lượt đi ngủ trưa.

Ngô Nhã nói với Thải Nghiên: “Mẹ cho người dọn dẹp phòng khách.”

Thải Nghiên trả lời: “Không cần phiền toái, con vào phòng Thiên Dương là được rồi.”

Ngô Nhã sửng sốt, cười nói: “Vậy con tự mình đi lên đi!”. Hắn không thường xuyên ở nhà, phòng cơ hồ đều khóa lại, cô làm sao vào được!

Thải Nghiên đi tới lầu ba, quả nhiên không mở được phòng Mục Thiên Dương, lập tức cảm thấy không biết làm sao. Lúc này, nghe cách vách có tiếng Thiên Tuyết và Uyển Tình cười đùa, tức giận đến đau bao tử.

Cô đứng trong chốc lát, xoay người xuống lầu. Ngô Nhã và người hầu đều đi nghỉ ngơi, cô cũng không thể không biết xấu hổ mà gọi người hầu dọn phòng, nhưng nếu lúc này rời khỏi, không có khả năng! Đầu tiên cô không lễ phép, thứ hai cô cũng không muốn bại dưới tay Uyễn Tình! Vì thế, cô xoay người ra ngoài biệt thự, đến bên bể bơi, nằm trên ghế. Phía trên có che dù, cũng không sợ phơi nắng, nhưng bên ngoài nắng gắt, chỉ chóc lát mồ hôi bắt đầu chảy, còn lo lắng làn da bị đen.

Lấy ra kính mát đeo vào, cô nhắm mắt lại, tức giận đến hô hấp cũng không tốt. Đinh Uyển Tình…. Tôi thật khinh thường cô! Lại dám bày mưu với tôi, xem tôi giết chết cô không!

Cô nhắm mắt đến hai giờ đồng hồ, vẫn không ngủ. Nhìn lên thời gian không sai biệt lắm, mọi người chắc hẳn đã thức dậy, liền chuẩn bị vào biệt thự. Xoay người ngồi dậy, đột nhiên thấy bên cạnh ghế cô nằm có người, hù cô hết hồn. Tập trung nhìn lại, là Uyển Tình, cô nhất thời giận không kìm chế được: “Đinh Uyển Tình! Cô ở đây làm gì?”

Uyển Tình lẳng lặng ngồi yên ở đó, trên tay cầm một ly trà lài, hai mắt nhìn thẳng bể bơi đối diện. Cách cô mặc hôm nay là váy dài tới mắt cá chân, khi ngồi xuống, chân váy sẽ kéo lên trên, có một kiểu khí chất cổ điển. Nghe thấy âm thanh, cô xoay qua, thản nhiên liếc Thải Nghiên một cái: “Tôi vừa tỉnh ngủ, đầu có chút choáng, không rảnh đấu khẩu. Không biết chị ở đây làm gì? Mồ hôi nhiều như vậy, không phải ngủ trưa ở đây chứ?”

Thải Nghiên cắn chặt răng, cả người phát run, nửa ngày cũng không biết phản bát như thế nào.

Uyển Tình đưa trà lên hớp một ngụm, lẳng lặng suy nghĩ, cảm thấy không có ý nghĩa. Cô vừa phát hiện Thải Nghiên ở đây, không tự chủ được muốn tới đây, muốn làm gì đó để trút nỗi oán hận trong lòng. Nhưng cô phát hiện, cô về phương diện này quá yếu, cơ hội lần trước có thể làm bẽ mặt Thải Nghiên một lần, không nghĩa có thể mãi mãi như vậy.

Cô đứng lên, bừng trà lài rời khỏi.

Thải Nghiên đột nhiên cười lạnh nột tiếng: “Uyển Tình, đàn ông có mùi vị như thế nào?”

Uyển Tình ngẩn ra, xoay người nhìn cô: “Cô nói cái gì?”

Thài Nghiên đi đến bên người cô, đưa tay vuốt mặt cô, cô phẫn nộ quay đầu bỏ qua.

Thải Nghiên nói: “Cô xinh đẹp như vậy, nếu nổi lên ham muốn, chỉ sợ không ngăn cản được đàn ông? Ngày đó, cô bỏ chạy đi đâu? Có bao nhiêu người nhìn thấy bộ dáng đó của cô?”

Cánh tay Uyển Tình phát run, bỗng nhiên cầm cốc nước hất vào mặt cô.

“A!” Thải Nghiên bị tạt nước, cả mũi mắt đều đau. Nước bắn tung tóe rơi vào trong mắt cô, cô chớp chớp, còn chưa mở ra được, Uyển Tình đã nhào qua đẩy cô xuống đất.

Uyển Tình phẩn nộ ngồi trên người cô, cầm lấy ly nước đang chảy, dùng sức đánh lên người cô: “Cô còn nói! Cô còn nói! Tôi có chán ghét cô, cũng nhớ rõ cô là chị tôi! Kết quả thì sao? Cô có thể hại tôi như vậy!”

Thải Nghiên rất nhanh phản ứng lại, đẩy cô ra: “Tôi hại cô thì sao? Ai kêu cô đáng ghét như vậy! Âm hồn không tan! Cô còn muốn phá hư hôn sự của tôi, nghĩ cũng đừng nghĩ tới!”

“Ông nếu biết cô cho tôi uống loại thuốc đó, chắn chắn sẽ không thích cô!”

“Hừ! Nếu ông biết cô là trẻ vị thành niên lại cùng đàn ông làm loạn, thử xem ông có còn thích cô sao!” Thải Nghiên bắt lấy cô, xoay người đánh nhau với cô, “Cô muốn mượn gia thế Mục gia đi lên? Nằm mơ! Ngày đó là ai ở trên cô, ai giải dược cho cô? Một người đàn ông, hay là rất nhiều đàn ông? Là lưu manh trên đường? Sẽ không là người nhặt rác đi? Ha ha ha ha….”

“Đinh Thải Nghiên!” Uyển Tình không chịu nổi mối nhục này, bỗng đem cô đẩy ra.

Cô ngã về phía sau, còn Thải Nghiên ngã vào hồ nước.

Uyền Tình chỉ nhe phù phù một tiếng, đã không thấy bóng dáng Thải Nghiên. Cô ngẩng đầu, thấy bọt nước văn khắp nơi, sửng sốt một chút.

Cô đắc ý đứng lên, đi đến bên cạnh hồ, nhìn Thải Nghiên trong nước, nhớ tới người giải dược cho mình là Mục Thiên Dương, đột nhiên có cảm giác thắng lợi. Cô cười lạnh một tiếng: “Đinh Thải Nghiên! Cô có biết câu tự mình tát mình hay không? Cô muốn hại tôi, sớm muộn cũng hại chính mình!”

“Cô….” Thài Nghiên trong nước đứng lên, oán hận nhìn cô, lại chìm xuống dưới.

Uyển Tình nhìn bộ dáng cô chật vật, trong lòng không có cảm giác cao hứng ngược lại có một loại ưu thương. Cô ngẫu nhiên thắng Thải Nghiên một lần thì tính gì? Cô sẽ không thắng mãi mãi, cô trả giá quá lớn. Đó là cả đời vui vẻ hạnh phúc của cô đều mất hết…..

Cô xoay người muốn đi, phía sau truyền đến tiếng la của Thải Nghiên: "Cứu mạng ——"

Uyển Tình sửng sốt, quay đầu nhìn cô, thấy tay cô gấp rút quơ loạn ở trong nước, cả người lúc chìm lúc nổi, giống như đấu tranh với cái chết. Uyển Tình hoảng sợ: Không phải cô ta không biết bơi chứ?!

Thải Nghiên ở trong nước ngốc đầu lên: “Cứu tôi…Uyển Tình….”

Uyển Tình thấy cô chìm xuống, hoảng một chút, vội vàng chạy tới, quỳ gối bên cạnh ao, vươn tay vào nước: “Đưa tay cho tôi!”

“A….cứu mạng….”

“Tay tôi ờ trong này! Cô bắt lấy tay tôi!” Uyển Tình vội la lên. Cô hiện tại không muốn như vậy, tuy rằng cô hận Đinh Thải Nghiên, hận cô không chết, nhưng không phải thật muốn cô chết!

Thải Nghiên thấy cô, thống khổ lội tới, rốt cuộc bắt được tay cô.Uyển Tình thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó, đã thấy Đinh Thải Nghiên từ trong nước đứng lên, hướng cô cười lạnh lùng, sau đó dùng sức, kéo cô xuống!...