Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 133




Ai ngờ, Mục Thiên Thành lại lắc lắc đầu: "Hâm mộ không đến! Loại sự tình này, toàn dựa vào thiên phú! Em tự nhận em làm không được......"

Nghe ra châm chọc bên trong lời hắn nói, Mục Thiên Dương hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái. Hắn cười cười, dương dương đắc ý, không sợ hãi chút nào.

Đến thứ bảy, Thiên Tuyết về nhà, vốn tưởng rằng có thể chơi cùng Mục Thiên Thành, tìm một vòng, lại không thấy được bóng dáng hắn. Quái, hôm nay Uyển Tình muốn đến biệt thự anh cô, anh cô khẳng định sẽ trước tiên đuổi hắn đi, nếu không lăn lộn trên tấm ra giường kia nhất định bất an!

Tuy rằng anh họ không đến mức muốn đá phá hư cửa, nhưng hắn là sát thủ, thính lực nhạy cảm. Anh cô động tác có nhẹ nữa, Uyển Tình kêu có nhỏ giọng nữa, cũng khẳng định sẽ bị hắn nghe thấy! Vậy quả thực không thể trì hoãn!

Cho nên, bên kia biệt thự khẳng định không thể lưu lại hắn! Vậy hắn hiện tại không ở trong nhà, còn ở nơi nào?

Thiên Tuyết nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho Mục Thiên Thành. Vang 2 phút, mới bị bắt máy, Thiên Tuyết có chút mất hứng, đang muốn làm khó dễ, bên kia nổi giận trước: "Mày TM* tốt nhất có chuyện quan trọng hơn! Không biết buổi tối khuya người sống đều phải làm việc sao? Tin tao diệt cả nhà mày hay không!"

*hai chữ này có nhiều nghĩa lắm nha, nhưng theo mình tìm hiểu thì trong tình huống này nó tương tự như MN ở Việt Nam vậy

Thiên Tuyết sợ tới mức trừng lớn mắt, nửa ngày mới nói: "Anh, anh họ...... Em là Thiên Tuyết."

"Thiên Tuyết?" Mục Thiên Thành sửng sốt, ho khan mãnh liệt vài tiếng, âm thanh trở nên ôn nhu, "Thiên Tuyết à? Khuya khoắt em làm gì vậy? Anh họ có việc, buổi chiều sang năm trở về cùng em nha, em phải có chuyện gì, phải đi tìm anh họ đi —— anh là nói anh họ của mình, anh ruột của em!"

"Em không dám." Thiên Tuyết nói, "Hắn đã làm việc!"

"Khụ...... Anh họ tắt trước, bye bye ~"

"A ——" Thiên Tuyết tắt điện thoại, "Các người đều là người lớn! Đều là người lớn! Mỗi ngày chỉ toàn tranh thủ làm chuyện xấu!"

Phát tiết nửa ngày, cô chống cằm, nếu có chút đăm chiêu nói: "Làm tình...... Là cảm giác gì ta?"

Giữa trưa gày hôm sau, tan học, Thiên Tuyết cùng Uyển Tình liền phân biệt ngồi lên ô tô tới đón các cô.

Bàn cơm trước biệt thự, ba nam nhân đã ngồi xung quanh, trên bàn bày đầy đồ ăn.

Mục Thiên Thành nhìn chằm chằm bàn đồ ăn đầy, càng không ngừng nuốt nước miếng: "Khi nào trở về! Khi nào trở về a —— em đói muốn chết...... Tiểu Sâm Sâm ~" người hướng sát tới Văn Sâm.

Văn Sâm kéo ngay ống tay áo, đen mặt nói: "Cách xa ta một chút!"

"Ô......" Mục Thiên Thành hướng Mục Thiên Dương cáo trạng, "Anh nhìn, hắn ghét bỏ ta, hắn bắt nạt ta! Trừ tiền lương hắn!"

Mục Thiên Dương nhíu mày: "Em môt nam nhân cao 180 cm, nặng 80 kg, có thể không cần ghê tởm như vậy hay không?"

Mục Thiên Thành cười: "Chỉ cần Sâm Sâm nhà của ta không chê bai là tốt rồi!"

Mục Thiên Dương gật đầu: "Nhìn ra em nhất định là người phía dưới."

"Mới là lạ!" Mục Thiên Thành vỗ bàn, hét lớn, "Em rõ ràng là ở trên! Ở trên!"

"Phải không?" Mục Thiên Dương nhìn về phía Văn Sâm.

Văn Sâm đầy người oán khí, nói với Mục Thiên Thành: "Ngồi, tốt!"

"Được." Mục Thiên Thành lập tức ngồi đoan chính, cơ bắp dưới quần áo như ẩn như hiện, tựa như một đầu báo săn bên trong lúc nghỉ ngơi.

" Nghe lời như vậy, còn không phải bên dưới?" Nói thật, Mục Thiên Dương tò mò thật lâu.

Mục Thiên Thành đắc ý hừ lạnh: "Em đây là vợ quản nghiêm! Nghe nói anh vẫn là một đầu lạnh một đầu nóng, đương nhiên là không biết!"

Mục Thiên Dương đen mặt, nghiến răng: "Mục Thiên Tuyết......" Em rốt cuộc vạch trần anh bao nhiêu đấy!

Văn Sâm thấy ông chủ tức giận, nói với người nào đó: "Anh im lặng một chút."

Người nào đó ngoan ngoãn câm miệng, nhìn chằm chằm bàn đầy đồ ăn tiếp tục nuốt nước miếng.

Rất nhanh, Thiên Tuyết cùng Uyển Tình đến. Thiên Tuyết nhìn thấy Văn Sâm, di một tiếng, chạy đến bên cạnh hắn ngồi xuống: "Nghe nói anh là cậu em vợ tương lai của anh họ em?"

Văn Sâm quay đầu nhìn Mục Thiên Thành, ánh mắt nhíu lại: "Em muốn muốn làm em gái anh?"

"Hiểu lầm! Hiểu lầm!" Mục Thiên Thành lập tức cho hắn đĩa rau, lấy lòng nói, "Ăn cơm! Ăn cơm!"

Thiên Tuyết nhìn qua lại bọn hắn vài lần, cười một tiếng: "Văn đại ca, anh nhìn anh họ em ân cần như vậy, đáp ứng hắn đi!"

"Đúng vậy đúng vậy...... Đáp ứng anh!" Mục Thiên Thành phụ họa.

Thiên Tuyết tiếp tục nói: "Anh họ em tốt lắm. Nếu em gái anh gả cho anh ấy, anh ấy nhất định sẽ dùng sinh mệnh đi bảo hộ cô ấy, em gái anh không thiệt thòi!"

Trên đầu Mục Thiên Thành đổ mồ hôi lạnh, tiếp tục cho Văn Sâm đĩa rau: "Dùng bữa, dùng bữa......"

"Đúng rồi, em gái anh lớn lên trông như thế nào, có ảnh chụp sao?"

Mục Thiên Thành thấy cô không dứt, cầu cứu nhìn về phía Mục Thiên Dương. Mục Thiên Dương nói với Uyển Tình: "Đó là trợ lý trưởng công ty anh, tên Văn Sâm."

Văn Sâm vừa thấy thái độ ông chủ đối với Uyển Tình, chỉ biết cô chính là bà chủ tương lai thật, lập tức bỏ đũa xuống, trịnh trọng nán lại.

Mục Thiên Dương thấy hắn cư nhiên muốn đứng lên, xua tay cho hắn ngồi xuống: "Người một nhà, không cần giữ lễ tiết như vậy, gọi cô ấy Uyển Tình là tốt rồi."

"Gọi chị dâu nhỏ ~" Mục Thiên Thành ở vừa nói.

Văn Sâm khó xử. Đó là tổng giám đốc phu nhân, hắn làm sao dám gọi tên a! ( Mục Thiên Thành: chị dâu nhỏ đi! Chị dâu nhỏ đi! Em làm sao có thể bỏ qua đề nghị của anh a!)

Thiên Tuyết đã sớm nghe nói trợ lý này có bản sự nề nếp, vội vàng giơ tay giúp đỡ: "Cậu ấy họ Đinh."

Văn Sâm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cung kính nói: "Đinh tiểu thư, xin chỉ giáo nhiều hơn." Di, cũng họ Đinh?

Mục Thiên Dương đen mặt: "Cô không phải thành viên hội đồng quản trị công ty, lại càng không là đại lão thương trường!" Còn chỉ giáo sao! Cậu muốn cúi đầu chào chín mươi độ không!

Văn Sâm xấu hổ ngồi xuống, thấy Mục Thiên Thành đang cười, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, Mục Thiên Thành lập tức cho hắn đĩa rau: "Dùng bữa, dùng bữa......"

Cơm nước xong, Văn Sâm không để ý Mục Thiên Thành giữ lại, kiên trì phải về công ty đi làm. Mục Thiên Thành theo tới cửa, bị hắn một cước đạp trở về.

Hắn lập tức chạy đến trước mặt Uyển Tình: "Chị dâu nhỏ! Văn Sâm khổ a! Anh họ an bài cho hắn thật nhiều công tác, cũng không có thời gian ngủ! Chị dâu nhỏ, chị cho anh họ giảm việc cho hắn ~"

Mục Thiên Dương đi tới, một tay kéo Uyển Tình đến sau lưng mình: "Anh giảm việc cho hắn, lượng công việc của mình liền gia tăng rồi, vậy anh cũng không có thời gian ngủ!"

"Ngươi bóc lột nhân viên!" Mục Thiên Thành tức giận bất bình.

Mục Thiên Dương mặc kệ hắn, kéo Uyển Tình lên lầu: "Chúng ta đi nghỉ ngơi trong chốc lát."

Mục Thiên Thành tức giận trừng bóng dáng bọn họ, Thiên Tuyết ở bên cạnh thở dài: "Được rồi được rồi, tiến hành theo chất lượng thôi! Chị dâu nhỏ còn không biết lực ảnh hưởng của cô với anh em, giúp mình cầu tình cũng không dám, lại làm sao dám giúp anh?"

"Thật không?" Mục Thiên Thành ngồi xuống, hướng cô ngoắc ngoắc ngón tay, "Đến đến, nói cho anh biết, anh họ một bên thể hiện mối tình thắm thiết như thế nào với chị dâu nhỏ, một bên lại muốn cùng chị dâu đính hôn?"

"Chị dâu?"

"Hả, cô kêu Đinh Thải Nghiên —— em không biết?"

"Em biết!" Thiên Tuyết xụ xuống mặt, "Anh sao gọi cô ta là chị dâu? Cái gì đính hôn? Thành thật khai báo cho em!"