Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 78:




"Cũng không phải sao?" Từ Khả Vi nói, "Mẹ nói muốn đi làm, con lại mặc kệ."

"Đừng, con là lo lắng cho thân thể mẹ......" Uyển Tình cũng có chút rối rắm. Cô không muốn mệt thân thể của Từ Khả Vi, cũng không muốn cho Từ Khả Vi nghẹn ra bệnh tâm lý gì.

Nếu Mục Thiên Dương tiếp tục nuôi dưỡng cô, cô căn bản không lo lắng tiền không đủ xài, nhưng việc này không thể làm cho mẹ biết. Số tiền gởi ngân hàng lần trước, mẹ còn phải tiếp tục uống thuốc cùng tái khám, cô sang năm vừa muốn lên đại học, mẹ sớm hay muộn cũng tìm một công việc.

"Con chính là hay lo lắng vớ vẩn, mẹ cũng sẽ không chuyên đi dọn dẹp, có yếu ớt sao như vậy?" Từ Khả Vi nói xong, cười dài chuyển biến khẩu khí, thương lượng nói, "Mẹ gần đây có lưu ý, phát hiện một chỗ làm việc cũng không tệ lắm, liền muốn hỏi con có đồng ý hay không."

"Mẹ nói xem." Uyển Tình cũng không một ngụm đồng ý, rốt cuộc muốn tham khảo một chút.
"Ở một công ty thiết kế làm hành chính."

Công ty thiết kế? Uyển Tình nghĩ nghĩ, thiết kế là công việc có trí nhớ cũng vô dụng, vậy thân mình sẽ không mệt, vậy hành chính lại là làm cái gì?

Từ Khả Vi nói: "Bổ sung báo cáo, sửa sang lại số liệu và vân vân. Chỗ công ty kia rất tốt, cũng không xa nhà, hơn nữa tiền lương cao, phúc lợi cũng dường như đầy đủ hết."

"Vậy đi đi."

Từ Khả Vi cười: "Con nói ta được đảm nhiệm chức vụ này hay không? Cuối tuần phỏng vấn, thông qua mới có thể đi đi làm!"

"Mẹ của con lợi hại nhất, nhất định thông qua!"

Nghỉ ngơi hai ngày, Uyển Tình nhớ tới sinh nhật của Thiên Tuyết, lắp bắp nói cho Từ Khả Vi. Từ Khả Vi thấy dáng vẻ cô khẩn trương, buồn cười nói: "Biểu tình này là gì? Sợ mẹ không đáp ứng sao?"

Uyển Tình làm nũng nói: "Sợ mẹ nói con không làm việc đàng hoàng."

"Quen vài người bạn là chuyện bình thường, huống chi con mười tám tuổi rồi. Ai cả đời không có mấy bằng hữu? Hiện tại con một nhiều như vậy, không có anh chị em đến giúp đỡ, ngẫu nhiên có khó khăn, còn không phải dựa vào bằng hữu hỗ trợ sao? Nếu không sợ ảnh hưởng con học tập, vào tuổi này, quen bạn trai mẹ cũng sẽ không ngăn cản, mẹ rất là tiến bộ đấy!"

Một câu nói được, Uyển Tình khanh khách cười không ngừng. Nhưng nhớ tới Mục Thiên Dương, cô đã muốn mất đi quyền lợi quen bạn trai, không đành lòng đau thương. Không muốn làm cho Từ Khả Vi phát hiện tâm sự của mình, cô cười, cười đến vô cùng sáng lạn.

Từ Khả Vi đột nhiên thở dài, để đồ trong tay xuống: "Vài năm sinh bệnh, làm cho con đều trưởng thành hơn, càng chưa được hưởng thụ qua cái gì. Chưa cho con có một buổi tiệc sinh nhật, con cũng không cơ hội cùng bạn bè đi ra ngoài chơi đùa đi?"

"Mẹ......"

Từ Khả Vi vỗ vỗ vai của nàng, cầm lấy túi tiền: "Đi, mẹ mang con đi mua quần áo!"

"A?" Đề tài như thế nào chuyển đến đây.

"Không phải muốn đi sinh nhật Tiểu Tuyết?" Tuy rằng vị Tiểu Tuyết kia bà chưa thấy qua, nhưng nghĩ đến trước mắt là bằng hữu tốt nhất của Uyển Tình."Chúng ta đi cho cô chọn quà, sau đó mua quần áo mới cho con."

"Cho dù chọn quà, muốn mua quần áo để làm chi?"

"Con bao lâu không có thêm quần áo mới?" Dừng một chút, "Ba con mua không tính!"

"Vậy chọn đi." Uyển Tình cũng không muốn nhắc tới Đinh Chí Cương, vội vàng đáp ứng rồi.

Hai người xuất môn, nói mua quà trước, nhưng Uyển Tình nghĩ tới nghĩ lui không nghĩ tới mua cái gì, cũng chỉ có thể đi mua quần áo trước.

"Con thuận tiện nghĩ xem muốn quà gì, chờ mua quần áo còn kém không nhiều lắm."

"Dạ." Uyển Tình vội vàng gật đầu.

Đi dạo mấy nhà cửa hàng, cuối cùng thấy một kiện váy liền áo trân châu màu trắng, Uyển Tình mặc trên người rất không sai, chỉ là chất lượng quần áo bình thường. Từ Khả Vi rốt cuộc là người từng giàu qua, nhìn chất liệu vải kia, liền cảm thấy không xứng với Uyển Tình. Nhưng vừa thấy giá cả, chỉ có 180, cũng coi như giá trị.

"Lấy cái này đi, nhìn rất đẹp." Từ Khả Vi nói, mắt tràn đầy đau lòng, "Đều là mẹ liên lụy con. Qua vài năm, có tiền dư, mua cái tốt cho con."

"Mẹ......" Uyển Tình cũng khó chịu. Vội vàng bắt lấy tay bà, "Đừng khóc. Con rất tốt, quần áo này cũng rất tốt."

Các cô ở trong này thương tâm, nhân viên bán hàng xa xa lại nghĩ là các cô luyến tiếc. Vốn, các cô thử đến thử đi, Uyển Tình mặc cái gì đều đẹp, Từ Khả Vi lại muốn vừa lòng không hài lòng, làm nhân viên bán hàng đều lười tiếp đón. Vừa mới rồi vẻ mặt tự trách của Từ Khả Vi, các cô xem ra, thật giống như là nhìn trúng quần áo rồi tiếc tiền vậy, ngay tại bên cạnh thấp giọng ghét bỏ ngồi dậy.

Uyển Tình quay về phòng thử quần áo thay y phục, bắt gặp trên quầy, Từ Khả Vi bỏ tiền, trong bao tổng cộng chỉ có bốn năm tờ tiền trăm đồng có giá trị lớn, cái quần áo này lại muốn rút hai tờ, nhất thời luyến tiếc, một tay chặn tay cầm tiền của bà túm trở về: "Mẹ! Chúng ta từ bỏ đi? Quá mắc!"

Nhân viên cửa hàng đang quét mã vạch sửng sốt, gương mặt tươi cười \*\*\*\*\* \*\*\*\* một chút, mặt mũi vẫn nhiệt tình nói: "Tiểu muội muội, quần áo này không quý! Hiện tại quần áo đều giá này, hơn nữa em xem này chất lượng cùng kiểu dáng, mặc lên người nào giống 1800 mua tới, quả thực là rất có lời!"

"Con nháo cái gì?" Từ Khả Vi khó hiểu, vẫn muốn tính tiền.

Uyển Tình gấp đến độ đều phải khóc: "Từ bỏ từ bỏ...... Mẹ, chúng ta đi mua sườn lợn đi! Còn không bằng ăn nhiều vài cân thịt mà!"