Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 43:C43




Ba!

Ipad trên tay của Uyển Tình rơi trên đầu gối. Cả người cô run rẩy, nước mắt rơi trên màn hình.

Mục Thiên Tuyết chán ghét trừng mắt nhìn cô một cái: "Không biết xấu hổ!"

Ánh mắt Mục Thiên Dương nhíu lại, ôm Uyển Tình lên trên đùi, nâng cằm cô lên hôn xuống. Uyển Tình mãnh liệt kháng cự hắn: "Không cần"

"Các người làm gì vậy?!" Mục Thiên Tuyết rống to, "Đinh Uyển Tình! Người nữ nhân không biết xấu hổ này, buông anh tôi ra!"

Mục Thiên Dương bật cười: "Cũng không phải cô ấy ôm anh, em kêu cô ấy thả ra sao? Em có nói ngược không đấy."

"Anh......" Mục Thiên Tuyết trừng lớn ánh mắt, một bộ biểu tình không thể tin, " Anh...... Anh sẽ không phải đối với cô ấy......"

"Rốt cuộc vẫn là người bên gối của anh, khách khí chút đi." Sợ cô nói ra điều gì đả thảo kinh xà, hắn đúng lúc đánh gảy lời cô.

Mục Thiên Tuyết sợ run nửa ngày, không dám rống hắn, chỉ có thể làm khó dễ Uyển Tình: "Cô không biết xấu hổ! Hồ ly tinh! Tôi đối với cô như bạn học vậy! Cô cư nhiên quyến rũ anh tôi!" Kích động mắng xong, cầm túi chanel của mình lên liền đánh lại đây.

Bởi vì bên trong xe không gian nhỏ hẹp, túi của cô vài lần đều súy tới rồi trên đầu của lái xe A Thành. A Thành không dám hé răng, chỉ có thể chịu đựng, lái xe cẩn thận gấp bội.

Mục Thiên Dương mặt trầm xuống: "Thiên Tuyết!"

"Em muốn nói cho mẹ!"

"Mẹ đã sớm biết!"

Mục Thiên Tuyết sửng sốt: "Sao em lại không biết?"

Mục Thiên Dương khinh miệt liếc nhìn cô một cái: "Nói em siêng đọc sách em khong chịu nghe, xem báo thử đi." Phóng viên chụp vài lần rồi, đừng nói mẹ, mà tất cả đều bị kinh động, duy độc vị thiên kim tiểu thư này không biết.

Mục Thiên Tuyết hiểu được, mặt đỏ lên, chán ghét nói: "Em mới không muốn quan tâm tin tức phong lưu của anh!"

"A?" Mục Thiên Dương soi mói, "Không muốn quan tâm anh sao? Vậy về sau không nên đòi anh mua cartier, Vacheron Constantin, khi đi dạo phố cũng đừng hỏi thẻ của anh."

Mục gia gia giáo tuy rằng không nghiêm khắc giống Đỗ Viễn Minh vậy, nhưng chỉ có một cô con gái là Thiên Tuyết, cho nên cao thấp đều rất coi trọng, tự nhiên bộ dạng của cô không thể tránh khỏi cho chút kiêu căng, cho nên rất nhiều phương diện đều tận lực ước thúc. Quần áo của cô mỗi tháng chỉ có thêm hai bộ, còn trang chỉ có khi cô đi dự tiệc cùng bạn bè, mười tám tuổi không có mà không có thẻ của riêng mình...... Nhiều đồ của cô muốn có chỉ có thể làm nũng với Mục Thiên Dương, để Mục Thiên Dương mua cho cô. 

Cho nên, nghe được uy hiếp của hắn, Mục Thiên Tuyết nhất thời yên tĩnh một ít. Dù sao cũng là một cô gái trẻ sống trong một đám nhà giàu thích khoe khoan, đương nhiên không muốn mình bị chê cười rồi. Nếu là anh cô đột nhiên không để cho cô mua đồ vật này nọ, về sau khi cô xuất hiện có thể khó coi hơn, còn không bị nữ nhân Đỗ Thiến kia so sánh?

Uyển Tình nghe đối thoại qua lại thường xuyên của bọn họ, yên lặng thu hồi ipad. Xem ra, tình cảm hai anh em bọn họ rất tốt. Cứ như vậy, về sau thật đúng là phải cẩn thận hầu hạ Mục Thiên Tuyết, bằng không đắc tội cô, một Mục Thiên Dương vì cô xuất đầu, lại là mình gặp tai ương.

Đột nhiên, Mục Thiên Tuyết lại quay đầu lại hỏi: "Quần áo của cô ấy đều là anh mua sao?"

"Nếu không thì sao?" Mục Thiên Dương cười cười.

Mục Thiên Tuyết nghe vậy, ánh mắt nhìn Uyển Tình không khỏi lại mang theo vài phần khinh thị.

"Tôi còn nghĩ cô thật sự là thiên kim tiểu thư, không nghĩ tới cư nhiên là bị bán"

"Thiên Tuyết!" Mục Thiên Dương lớn tiếng quát lớn, "Ai dạy em nói lời nói này? Thành bộ dáng gì rồi?!" Một cái thiên kim Đại tiểu thư, mở miệng ngậm miệng "bị bán ", cô cũng không cảm thấy dọa người a

Mục Thiên Tuyết bị hắn một rống, vừa tức vừa giận: "Cô ta dám làm, sao không dánh để người khác nói!" Nhìn hắn nắm tay của Uyển Tình, lại nổi trận lôi đình, "Anh buông cô ta ra! Cô ta chỉ là một cái nữ nhân thấp hèn thôi!"

"Nếu còn ăn nói không sạch sẽ như thế anh sẽ nói cho ông nội!"

Nhắc tới đến Mục gia lão gia tử, Thiên Tuyết nhất thời ỉu xìu, quay đầu liền bụm mặt khóc nức nở. Trở lại biệt thự, cô chết cũng không chịu xuống xe, phải A Thành đưa cô quay về đại trạch.

A Thành khó xử nhìn Mục Thiên Dương, Mục Thiên Dương hừ lạnh: "Mặc kệ nó! Càng sủng càng kiều! Ngươi trực tiếp lái xe đi rửa, em ấy có nói gì cũng không được nghe theo!"

Mục Thiên Tuyết vừa nghe, lao xuống xe như nhanh bay, đuổi theo đánh giỏ xách vào trên đầu hắn. A Thành cùng Uyển Tình thở hốc vì kinh ngạc, Mục Thiên Dương lại nhíu nhíu mày, xoay người đã đem tay cô kiềm lại.

Mục Thiên Tuyết đá một cái la to: "Đứa em hỗn đản! Ta là anh của ngươi đấy!"

"Người tới!" Mục Thiên Dương mắt cũng không nháy một chút, "Đưa em ấy về đại trạch!"

"A ——" Mục Thiên Tuyết lớn tiếng thét chói tai, càng điên cuồng mà đánh tiếp, "Anh khi dễ em! Khi dễ em! Vì một nữ nhân không thân thích mà ngay cả em cũng đánh … Ô ô ô… Ngươi không phải anh của ta…"

Uyển Tình bị cô hù doạ sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm. Ở trường học, Mục Thiên Tuyết là cỡ nào cao ngạo có khí chất, lúc này như thế nào điên rồi?

Trong biệt thự của bà Trương nghe thấy âm thanh, cũng lặng lẽ lại đây thăm hỏi, kinh ngạc hỏi Uyển Tình: "Sao, làm sao vậy?" Này chẳng lẽ là bạn gái chính quy của tiên sinh, phát hiện tiên sinh Kim ốc tàng kiều\*, cho nên tới cửa đến tính sổ?

\* nhà vàng cất người đẹp

Uyển Tình ngơ ngác lắc đầu, nhỏ giọng đẩy cô: "Người mau vào đi."

Bà Trương đương nhiên biết chính mình không nên quản chuyện của chủ nhân, lập tức đi vào. Vẫn là trước nấu cơm đi, xem ra nhiều lắm chỉ một người ăn thôi......