Từ Khả Vi thu tay lại, sắc mặt đạm mạc: "Ít nhất hắn đối với con vẫn còn tốt."
"Mẹ......" Uyển Tình không biết nên khuyên bà như thế nào.
Từ Khả Vi cười cười, hỏi: "Các ngươi hiện tại có thường xuyên gặp mặt không?"
Uyển Tình lắc đầu: "Không có. Mẹ con kia sao có thể đồng ý? Bọn họ ước gì chúng ta chết đi đó."
Từ Khả Vi hừ lạnh một tiếng, đột nhiên tức giận đến xương sườn phát đau. Uyển Tình thấy bà sắc mặt trắng bệch, vội la lên: "Mẹ! Người làm sao vậy? Người đừng vội, chúng ta không nói tới bọn họ!"
Cô vội vàng đem gọi y tá tới, y tá cùng bác sĩ một trận bận rộn, mới làm cho Từ Khả Vi qua cơn nguy hiểm.
Uyển Tình gấp đến độ khóc lên: "Đều là con không tốt, con không nên khơi dậy chuyện thương tâm của mẹ......"
"Không có việc gì. Con không khóc, mẹ sẽ không thương tâm." Từ Khả Vi suy yếu nói.
"Được, con không khóc!" Uyển Tình vội vàng lau khô nước mắt.
Nghỉ ngơi một hồi, Từ Khả Vi hỏi: "Gần nhất có thi gì không? Thành tích thế nào?"
"Rất tốt, con có tiến bộ đấy ạ." Uyển Tình nói, "Lần trước con thi đứng thứ bảy trong lớp, trong trường cũng đúng trên một trăm, muốn đại học nhất định không thành vấn đề."
Từ Khả Vi nghe xong lời của cô, cuối cùng cũng được an ủi, tâm tình sung sướng.
Kỳ thật Uyển Tình bình thường thành tích lúc nào cũng nằm trong top 10 người đứng đầu, hiện giờ mấy tháng không học, nếu như đi học lại, hơn phân nửa sẽ nằm vào khoảng dưới hai mươi, nói không chừng thấp hơn. Nhưng lúc này vì an ủi Từ Khả Vi, cô cũng không có biện pháp khác. Cùng lắm thì sau khi đi học lại, cô liền tăng thêm giờ học đem kiến thức bị mất lúc trước lấy lại!
Hai người lại hàn huyên hơn mười phút, y tá đi đến: "Người bệnh cần nghỉ ngơi."
Uyển Tình không tha nhìn Từ Khả Vi: "Con phải đi rồi."
"Về sau đừng xin phép, khi nào nghỉ hẳn đến." Từ Khả Vi nói.
Uyển Tình gật gật đầu, kiểm tra lại một lần, giúp bà đắp cái chăn mới rời đi. Đi khỏi phòng bệnh, nhìn A Thành đứng ở bên ngoài, cô hoảng sợ.
A Thành thấp giọng nói: "Tiểu thư."
Uyển Tình nhìn xem bên trong phòng bệnh, đi lên phía trước vài bước, áp chế tức giận hỏi: "Ngươi kêu y tá đi vào?" Cư nhiên quấy rầy cô cùng mẹ mình gặp nhau, thật là quá đáng!
A Thành giống như biết cô đang suy nghĩ cái gì, nói: "Tổng giám đốc gọi điện thoại đến thúc dục, tiểu thư đừng quên chính sự, phải đi thay băng cái đã."
Chính sự?
Đúng rồi, thay băng mới là chính sự còn thăm mẹ cô chỉ là thuận tiện.
Vài ngày sau, Uyển Tình trở lại trường học. Đi ra biệt thự, ô tô đã dứng ở bên ngoài, A Thành mở cửa xe: "Tiểu thư, mời lên xe!"
"Cám ơn." Cô cúi đầu ngồi vào chỗ, phát hiện Mục Thiên Dương đang ở bên trong, có chút sợ hãi. Hắn...... Hắn muốn đưa cô đi học sao? Cô cứ nghĩ việc nhỏ này hắn sẽ trực tiếp kêu A Thành làm.
Mục Thiên Dương đang xem một phần tạp chí buôn bán, cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Hắn cầm tiền của tôi, cô không cần khách khí cùng hắn."
Uyển Tình khẽ cắn môi dưới: "Tôi chỉ là thói quen...... Lễ phép mà thôi."
Hắn cười lạnh một tiếng: "Thói quen tốt, có tố chất."
Lời này nghe rất không thoải mái, cô tức giận nhíu mi, cũng không dám phản bác.
Ô tô chạy chậm rãi, Mục Thiên Dương để tờ báo xuống, giao cho cô một phong thư: "Học phí."
Uyển Tình sửng sốt một chút, đưa tay cầm lấy: "Cám ơn......" Thật đáng buồn, vô luận cô không tình nguyện bao nhiêu, cô ăn, mặc, ở, đi lại, hết thảy hết thảy, tất cả đều phải dựa vào hắn.
"Tôi ở trên người cô tốn nhiều tiền như vậy, cô muốn tạ ơn cũng phải tạ ơn cho hào phóng một chút! Tôi cùng A Thành có thể giống nhau sao?" Mục Thiên Dương ẩn hàm tức giận hỏi.
Uyển Tình hoảng sợ, đồng thời cảm giác phía trước A Thành đang lái xe cũng run lên một chút. Cô chân tay luống cuống nhìn Mục Thiên Dương, thấy hắn như vương giả ngồi ở chỗ kia, làm cho người ta không hiểu sao lại muốn lùi bước.