Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 129:




Khách sạn suối nước nóng.

Vào sáng sớm, Thải Nghiên đang mặc quần áo, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa. Chắc là phục vụ khách sạn? Thải Nghiên vừa mặc quần áo một nửa, dứt khoát liền cởi nhanh, mặc vào áo choàng tắm đi đến mở cửa.

Cánh cửa vừa mở ra, cô sửng sốt một chút, muốn đóng kín thật nhanh.

"Ôi chao, Đinh tiểu thư, em đây là làm sao?" Chu bộ trưởng để ở cánh cửa.

"Ông muốn làm gì?" Thải Nghiên sợ tới mức cả người phát run.

Chu bộ trưởng cười: "Tối hôm qua anh thấy Mục tổng vào gian phòng này, lúc ấy tiến lên quấy rầy không tốt, hiện tại muốn mời hắn cùng nhau ăn điểm tâm."

"Hắn không ở đây!"

"Đừng gạt ta." Chu bộ trưởng nói, giương giọng kêu lên, "Mục tổng ——"

"Thật sự không có hắn!" Thải Nghiên vội la lên.

Chu bộ trưởng không tin: "Không có là không có, em gấp cái gì? Chẳng lẽ em phản bội hắn vụng trộm?"

"Ông ——" Hắn mới vụng trộm! Nhìn thấy hắn có thể không gấp sao? Hắn từng như vậy với cô......

Chu bộ trưởng tin là thật: "Em thật đúng là vụng trộm! Sớm biết em là môt tiện nhân!" Nói xong, liền bỗng nhiên đẩy cửa ra đi vào.

Thải Nghiên nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, cả người thấy sợ hãi, đành phải lo nhìn trước cửa, vội vàng gấp rút chạy qua.

Chu bộ trưởng vòng quanh phòng cùng suối nước nóng phía sau đi một vòng, nghi hoặc hỏi: "Tối hôm qua anh rõ ràng thấy hắn, làm sao có thể không có?"

"Hắn có việc gấp, tối hôm qua đi rồi!" Thải Nghiên kéo nhanh dục bào, "Đây là phòng của tôi, mời đi ra!"

Chu bộ trưởng nhịn không được buồn cười: "Nếu hắn không ở, cũng không có gian phu, em gấp cái gì?"

"Còn không phải ông ——" Thải Nghiên bỗng dưng im miệng, chỉ về phía ngoài cửa, "Chu bộ trưởng mời đi!"

Chu bộ trưởng nghe xong lời cô vừa mới nói, ánh mắt sáng lên, bước nhanh đi đến bên người cô: "Anh cái gì? Vật nhỏ, còn nhớ tư vị ngày đó sao?" Nói xong liền ôm cổ cô.

"Anh làm sao?" Thải Nghiên kêu to, quyền đấm cước đá muốn tránh hắn ra.

Chu bộ trưởng đột nhiên cười ha ha, buông cô ra: "Nói giỡn với em thôi. Yên tâm đi, chuyện lần trước là chuyện lần trước, anh còn sợ bị Mục Thiên Dương đối phó, nào dám lại làm em? Nếu Mục tổng không có, anh đi trước!" Nói xong, rời khỏi phòng. Hừ, nếu không phải tối hôm qua bị thư ký kia của hắn ép khô, hắn khẳng định thu thập cô thật tốt!

Thải Nghiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng không dám lại lưu lại, nhanh chóng đổi tốt quần áo rời khỏi.

\-

Uyển Tình cùng Thiên Tuyết thuê một nhà trọ có thang máy ở phụ cận trường học, tiện ra vào, đến trường học chỉ cần vài phần phút.

Mỗi sáng sớm, Thiên Tuyết liền mang theo Uyển Tình ra ngoài, ba bữa giải quyết ở căn tin, tan học giờ tự học tối lại trở về. Trên đường trở về, Thiên Tuyết mua đồ ăn khuya, mà Uyển Tình cũng sẽ mua một tờ báo hôm đó. Bất quá có đôi khi bán hết rồi, không có!

Thiên Tuyết nghi hoặc cô thế nào thích xem báo giấy, vài ngày sau rốt cục phát hiện chân tướng —— anh cô lại đi thông đồng Đinh Thải Nghiên kia!

"Xem ra anh mình không cần cậu!" Thiên Tuyết vừa ăn đồ nướng vừa nói.

"Vậy tốt nhất."

Thiên Tuyết nghẹn một chút: "Cậu hoàn toàn...... Không thương tâm sao?"

"Tớ vì sao phải thương tâm?"

"Bởi vì......" Thiên Tuyết suy nghĩ một chút nói, "Nếu hắn không cần cậu, không nuôi cậu, cậu không thể ăn sơn trân hải vị nữa, không mặc hàng hiệu nữa! Đi ở đâu đều không có xe đưa đón!"

"Không thích!" Uyển Tình lạnh lùng nói.

Thiên Tuyết vỗ bàn: "Cậu sao lại như vậy? Cậu không thích còn chú ý làm gì?"

"Không có gì." Uyển Tình đẩy tờ báo ra, ăn miến của cô.

Thiên Tuyết đảo tròng mắt, khi ngủ gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương, kể lại chuyện vừa rồi.

Mục Thiên Dương nói: "Nếu không phải Đinh Thải Nghiên, cô ấy sẽ không chú ý. Cô ấy chỉ là sợ Đinh Thải Nghiên phát hiện quan hệ của anh với cô ấy mà thôi, nếu Đinh Thải Nghiên phát hiện, khẳng định sẽ rất hỗn loạn."