"A? Không có cảm giác?" Thiên Tuyết kinh hãi, "Anh ấy vô dụng như vậy! Không phải nói sẽ chết một hồi lại thăng thiên sao?"
"Cậu ——" Uyển Tình nghe cô hô to gọi nhỏ, sợ tới mức không được, "Cậu nhỏ giọng một chút, nhỏ giọng một chút a!"
Thiên Tuyết hồ nghi nhìn cô: "Cậu là không muốn nói cho mình biết đi? Mau nói cho mình biết, bằng không mình sẽ kể lời cậu vừa mới nói cho anh mình biết, nhìn hắn làm sao thu thập cậu!" Trên sách nói, nam nhân không dễ tha thứ nhất chính là năng lực bị nghi ngờ. Làm nhiều như vậy mà không có cảm giác, bị anh ấy biết, khẳng định sẽ hung hăng làm cô ra cảm giác!
"Cậu......" Uyển Tình thật đúng là sợ cô đi nói, đến lúc đó mình liền thảm. Do dự nửa ngày, cô đột nhiên không sợ, "Cậu đi nói đi, nếu như bị hắn biết cậu hỏi chuyện này, không biết sẽ phản ứng gì."
Tiếp xúc lâu như vậy, cô cũng đã nhìn ra. Mục Thiên Dương đối với Mục Thiên Tuyết sủng ái là không thể nghi ngờ, nhưng sủng thì sủng, nhưng không có túng. Nếu biết Thiên Tuyết hỏi chuyện này, còn muốn tìm người thực nghiệm một chút, phỏng chừng sẽ đánh gãy chân cô!
Thiên Tuyết nghẹn một chút, có chút chột dạ. Xác thực, cô không có can đảm đến hỏi hắn! Bằng không, Uyển Tình không bị bắt mà cô bị bắt trước! Cô bất mãn hỏi: "Cậu năm nay cũng là 17 tuổi?"
"Đúng vậy."
"Xem đi!" Thiên Tuyết buông tay, "Hắn và cậu 17 tuổi ngủ rồi lại ngủ, cũng không hỏi mình 17 tuổi hỏi một câu, thật sự là chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn\*!"
Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm, chỉ nghe Mục Thiên Dương hỏi: "Ai phóng hỏa, ai đốt đèn?"
Thiên Tuyết hoảng sợ, cầu cứu Uyển Tình: "Cậu phải cứu mình a!"
Mục Thiên Dương đi vào, hỏi Thiên Tuyết: "Em còn không đi nghỉ?"
Thiên Tuyết sửng sốt một chút, nghĩ rằng hắn hẳn là không có nghe từ mấu chốt đi? Cô đứng lên, đi nhanh ra ngoài: "Cái này đi trở về, không quấy rầy các người!"
Mục Thiên Dương nghi hoặc nhìn cô một cái, đi đến bên người Uyển Tình. Cô ngồi xổm, hắn cũng ngồi xổm xuống: "Đang nói chuyện gì?"
"Không, không có gì." Uyển Tình cúi đầu.
Mắt Mục Thiên Dương nhíu lại: "Nói anh nói bậy?"
"Không có." Uyển Tình nhìn hắn một cái, nhỏ giọng phủ nhận.
Hắn nở một nụ cười, cũng không truy cứu, đi đến gần hôn mặt cô, nói bên tai cô: "Đi ngủ sớm một chút?"
"Ừ......"
"Vậy anh đi tắm rửa trước, em thu dọn xong nhanh lên." Mục Thiên Dương đứng dậy đi vào phòng tắm.
Uyển Tình tiếp tục thu dọn, thẳng đến lúc tiếng nước trong phòng tắm ngừng mới đi vào. Bên trong đầy sương mù, buổi chiều cô tắm qua, cho nên chỉ tùy tiện dội nước một chút. Mặc một bộ áo ngủ gợi cảm, trở lại phòng ngủ, lại không thấy được bóng dáng Mục Thiên Dương.
Uyển Tình đoán hắn có việc đi thư phòng, trước hết nằm xuống giường. Nằm một hồi, liền ngủ thiếp đi, Mục Thiên Dương khi nào trở về cũng không biết. Lúc tỉnh lại, đã là sáng hôm sau.
Mục Thiên Dương ngồi ở bên cạnh xem văn kiện, cảm giác được cô tỉnh, cũng không quay đầu lại: "Tối hôm qua sao không đợi anh?"
Uyển Tình sửng sốt một chút, cả kinh nhảy dựng lên: "Tôi...... Tôi chờ." Chờ đến độ ngủ mất!
Mục Thiên Dương để văn kiện xuống, xoay người đè lên người cô, hai mắt chứa đầy dục vọng: "Vậy hiện tại bổ sung đi?"
Uyển Tình không phản đối. Tối hôm qua hắn có thể gọi mình dậy, nhưng hắn không có, xem như nhân từ với cô.
Mục Thiên Dương tâm tình tốt, động tác ôn nhu, cũng không lấy ô ngôn uế ngữ kích thích cô \( tuy rằng hắn cho rằng là lời nói tán tỉnh\).
Nhẹ nhàng làm một hồi, Mục Thiên Dương đã muốn buông tha cô, nhưng rốt cuộc có chút luyến tiếc, liền hỏi cô: "Còn khí lực không?"
Uyển Tình không biết trả lời như thế nào, chỉ nhìn hắn, mị nhãn như tơ, trên mặt có đỏ ửng mê người, nhưng vẻ mặt không buồn không vui, hiển nhiên không có nhận xét gì với bản thân hắn.
"Lại đến một lần được không......" Hắn cắn lỗ tai cô, thanh âm khàn khàn, hàm chứa hèn mọn thỉnh cầu cô nghe không hiểu.
Uyển Tình cảm thấy mình cũng không có quyền nói không thể, khó được hắn ôn nhu như vậy, mình nên cảm động đến rơi nước mắt mới đúng. Cô không muốn mở miệng, bởi vì cô không muốn nói dối, chỉ có thể nhẹ nhàng mà ôm lấy vai hắn, xem như trả lời.
Mục Thiên Dương vui vẻ, liền lại hôn cô, lúc này đây có điểm kích động, bất tri bất giác nặng một chút, lưu lại hôn ngân ở ngực cô.
Khi rời giường, đã đến mười giờ. Hai người xuống lầu, Thiên Tuyết đang ở một bên xem tạp chí một bên gặm táo, thấy Uyển Tình mang theo valy, nghi hoặc hỏi: "Cậu hiện tại đi học?"
Uyển Tình gật đầu.
Mục Thiên Dương nói: "Ăn sáng trước."
Uyển Tình liền để valy xuống, cùng hắn đi đến nhà ăn.
Thiên Tuyết sửng sốt một chút, ném tạp chí: "Các người chờ tôi a! Em nghĩ buổi chiều mới đi, để em đi lấy hành lý!"
Uyển Tình nhìn qua, người cô đã muốn chạy lên lầu, cũng không đáp lại cái gì.
Mục Thiên Dương đột nhiên bắt lấy tay cô, ôm cô đến trên đùi mình. Cô kinh ngạc một chút, đáy mắt có thần sắc e ngại: "Thứ Bảy anh nhất định trở về......" Cho nên đừng đi được không? Càng đừng chuyển đi!
"Đoán mò cái gì?" Mục Thiên Dương xé bánh mì đút vào miệng cô, chờ cô nuốt vào, lại cầm sữa đến bên miệng cô. Hắn cứ như vậy, một ngụm bánh một ngụm sữa đút cho cô. Uyển Tình muốn tự mình ăn, hắn không cho, chỉ cho cô nói chuyện, không cho cô động thủ.
Thiên Tuyết xuống dưới thấy một màn như vậy, ở bên cạnh yên lặng thưởng thức trong chốc lát, rốt cục nhịn không được ra tiếng: "Không thấy mệt sao?"
Uyển Tình vừa nghe, muốn đi xuống, Mục Thiên Dương ôm sát cô, đáy mắt tràn đầy ôn nhu: "Đừng để ý em ấy, ăn xong rồi mới đưa em đi."
Uyển Tình đành phải tiếp tục cơm đến há mồm.