Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 102:




"Chuyện của tôi ai cần anh lo?" Mục Thiên Dương hí mắt.

Văn Sâm lắc đầu: "Tôi chỉ là muốn nói với tổng giám đốc, buổi chiều hôm nay có ba hội nghị quan trọng, trong đó một cái là ban quản trị."

"A...... Loại hội nghị nhỏ này anh không thể chủ trì sao?"

Văn Sâm không nói lời nào, nội tâm điên cuồng rít gào: đây là hội nghị nhỏ sao? Đám đổng sự kia, không có Mục Thiên Dương anh, ép tới sao? Rít gào xong, hắn tiếp tục bình tĩnh nói: "Không thể."

Mục Thiên Dương nghẹn một chút: "Vậy anh nghỉ biện pháp, chuyển nó đến tháng Chín đi!"

"Vì sao?" Văn Sâm nhíu mày, " Bộ dáng tổng giám đốc gần đây giống như bề bộn nhiều việc."

"À...... Chung thân đại sự, là sẽ có việc."

Văn Sâm ánh mắt trừng lớn: "Chung thân đại sự? Tổng giám đốc anh......"

"Giữ bí mật." Mục Thiên Dương thấp giọng, "Phu nhân tương lai quá khó theo đuổi, tôi còn đang cố gắng."

Văn Sâm thở hốc vì kinh ngạc, cư nhiên vẫn là chân ái! Hắn dùng lực gật đầu: "Tổng giám đốc đi thôi! Ta sẽ nói cho bọn họ, hội đồng quản trị tháng sau tổ chức."

"Tốt! Vất vả cho anh!"

"Tổng giám đốc cố lên!"

"Cám ơn." Mục Thiên Dương vẻ mặt ngưng trọng đi vào thang máy. Lão đồng học, thật có lỗi......

\-\-\- \-\-\-\-\-\-\-\-

Nghe nói muốn cục cưng phúc hắc, xem cha phúc hắc ra sao, là có khả năng.

Uyển Tình làm xong một bộ đề, Mục Thiên Dương vừa hối thúc vừa làm phiền cô, kéo cô đến sô pha xem phim điện ảnh. Xem đến khúc gay cấn nhất, điện thoại cố định bên cạnh vang lên, Uyển Tình cả kinh, có điểm không tha nhìn ID người gọi đến, là số cửa hàng bán hoa.

Cô vội vàng kêu Mục Thiên Dương: "Tắt âm thanh!"

Mục Thiên Dương bấm nút tạm dừng, thấy cô tiếp điện thoại, tiến đến bên tai cô, liếm tới liếm lui trên cổ cô, thuận tiện nghe âm thanh đối diện.

"Mẹ." Uyển Tình đẩy hắn ra, che phone một chút, "Người nói cái gì? Hả, tốt, con sẽ chiếu cố mình, dạ, người bận ạ."

Uyển Tình nói 2 phút, tắt điện thoại, cũng không biết hắn có nghe hay không, làm bộ như không có chuyện gì tiếp tục xem phim.

Mục Thiên Dương không nhúc nhích, màn hình máy tính vẫn yên lặng. Hắn cắn cắn lỗ tai cô: "Mẹ em nói cái gì?"

"Không có gì."

"Bà ấy nói bà đêm nay không trở lại, anh nghe thấy." Mục Thiên Dương cầm thứ mềm mại trước ngực cô.

Uyển Tình nhảy ra: "Tôi đi đọc sách!"

Tốt lắm, anh không làm em." Mục Thiên Dương kéo cô lại, "Chúng ta xem kết cục."

Uyển Tình cũng muốn biết kết cục, ỡm ờ ngồi trở lại, lại bị hắn ôm vào lòng. Cô vặn vẹo hai cái: "Nóng......"

"Vậy anh gọi người đưa điều hòa đến?"

"Anh——" Hắn biết rõ cô sợ bị phát hiện, còn đưa điều hòa, là muốn nói cho khắp thiên hạ cô bị nam nhân bao dưỡng sao?

Mục Thiên Dương nhẫn nại cười: "Vậy không cần ngại nóng, anh có nóng đâu."

Xem phim xong, hắn rốt cục bỏ được xử lý công sự, Uyển Tình muốn nói lại thôi, nửa ngày mới nói: "Cái kia...... Tôi muốn đi mua đồ ăn." Cho nên anh cũng đi nhanh đi!

Mục Thiên Dương nhãn tình sáng lên: "Anh đi cùng em?"

"Không cần!" Uyển Tình kêu to.

Hắn gật gật đầu, lấy ví tiền ra, rút ra tờ một trăm cho cô: "Mua thịt! Đừng cho anh ăn chay cực khổ giống người già!"

Uyển Tình chu miệng lên, người này da mặt thực dày.

"Như thế nào?"

"Anh...... Anh không quay về sao?"

Hắn tươi cười ôn hòa, giọng điệu cũng rất lãnh: "Muốn đuổi anh đi?"

"Không phải." Uyển Tình vội vàng phủ nhận, cầm tiền trong tay hắn, cũng không khách khí với hắn. Tiền mẹ cho cô vốn còn có hạn, một mình cô còn có thể mua thịt, thêm hắn cũng chỉ có thể ăn chay. Hắn muốn ăn thịt, đương nhiên muốn tự mình bỏ tiền ra!

Từ ngày đó loạn xuống bị hắn đánh mông, cô cũng không dám động tay chân trên đồ ăn nữa. Bất quá cô tự nhận là nấu ăn xa không tới cấp bậc đầu bếp, cũng so ra kém bà Trương, không biết vì sao hắn còn ăn ngon như vậy. Hắn rõ ràng rất kén ăn, ngay cả bà Trương làm cơm đều ghét bỏ, đến nơi này của cô, cư nhiên ngay cả ớt xanh đều ăn. Phỏng chừng là thời tiết nóng, nhà cô lại không có điều hòa, hắn nóng đến đầu óc bị hư!

Mua một con cá, Uyển Tình cố ý làm canh cá cay, thấy hắn ăn đầu đầy mồ hôi, trong lòng cười trộm, nghĩ trong lòng cho anh ăn ra viêm dạ dày mới tốt!

Mục Thiên Dương ăn ăn, nói thầm một tiếng: "Em nha đầu này......"

Uyển Tình hoảng sợ, chẳng lẽ bị hắn đã nhìn ra? Cô sợ hãi nhìn hắn một cái, thấy hắn cố gắng cắn thịt bò, cảm thấy những gì mình vừa nghe xong là ảo giác.

Cố ý làm cay như vậy à?" Hắn nhìn cô.

Cô xấu hổ cười, nguyên lai không phải là ảo giác: "Anh không thích ăn cay sao?"

"Ừ, về sau không cần làm." Cô ăn hơn cũng không tốt.

Cơm nước xong, hai người đều có chút căng cứng, Mục Thiên Dương túm cô đến sô pha xem tivi. Nhìn đến 8 giờ, cô đẩy đẩy hắn: " Anh cần phải trở về!"

"Rót cho anh một ly nước."

Uyển Tình đành phải rót nước cho hắn.

Rót nước xong, cô thu thập bát đũa đi rửa chén. Rửa được một nửa, một đôi tay từ sau lưng sờ lên, cô sợ tới mức nhảy dựng lên: "Anh làm gì vậy?"

"Không làm thôi." Lời tuy nói như vậy, tay hắn lại chui vào quần áo cô.

"Anh......" Uyển Tình từ chối vài cái, "Tôi muốn rửa chén!"

"Rửa, anh lại không cột lấy tay em." Mục Thiên Dương nắm thắt lưng của cô, hôn tới hôn lui trên lỗ tai cô.

Uyển Tình nhíu nhíu mày, thấy hắn không có động tác tiến thêm một bước, liền tiếp tục rửa chén. May mắn hôm nay đối diện không có người, không có người thấy.

Đột nhiên, tay hắn trượt xuống dưới, Uyển Tình cứng đờ, vừa định ngăn cản, hắn ra lệnh: " Rửa bát của em!"