Ngồi trực thăng cả mấy tiếng đồng hồ Huyền Thiên Băng cảm thấy mệt mỏi cả người, đầu óc thì quay vòng vòng.. Đứng còn chả vững cứ như bị mất thăng bằng đấy.
“ Um.. Mệt thật.. ” Huyền Thiên Băng vừa bước vào nhà vừa than thở.
“ Tử Mặc.. ” Đột nhiên có một người phụ nữ lên tiếng làm Huyền Thiên Băng lẫn Hàn Tử Mặc giựt hết cả mình.
“ Tử.. Tử Mặc! ” Càng đáng giận hơn là cô gái này thế mà lại chạy tới ôm Hàn Tử Mặc! Đùa sao? Xem Huyền Thiên Băng cô là người tàng hình à?
“ Cô là ai thế? Chạy vào nhà người ta rồi ôm người ta thế à? Còn anh nữa! Để im cho cô ta ôm thế sao? Các người đang giỡn mặt với tôi à? ” Huyền Thiên Băng tức giận chất vấn, này là chuyện gì đây? Chồng mình ăn vụng khi nào mà ngay cả mình cũng không biết thế này?
“ Thanh Di em.. Về khi nào..? ” Hàn Tử Mặc đột nhiên nắm chặt vai Thanh Di nói, hành động này vô tình khiến Huyền Thiên Băng không vui chút nào. Đây là bắt đầu ghen ghét đố kị à?
“ Em.. Vừa về cách đây vài tiếng.. Anh Triệu đã đưa em sang đây.. Em đã bảo không cần nhưng.. ” Thanh Di chưa nói hết thì Huyền Thiên Băng đã xen vào nói tiếp: “ Nhưng cô vẫn đi đến đây. Không phải sao? Muốn nói cái gì cũng được nhưng có thể ngưng ôm ấp không? ”
“ Tử Mặc.. Cô gái này là ai vậy? ” Thanh Di vừa nói vừa khoác tay ả vào tay Hàn Tử Mặc nhưng bị hắn gạt ra nhanh chóng.
“ Cô ấy là vợ anh. ” Hàn Tử Mặc lùi xuống một bước về phía Huyền Thiên Băng, vốn khá bất ngờ vì Thanh Di đột ngột trở về hơn nữa lại còn ở trong nhà hắn nhưng giờ thì không cần bất ngờ thế nữa vì Thanh Di đối với hắn cũng chẳng là một người quan trọng gì.. Chỉ là.. Thôi vậy.. Chuyện đã qua rồi thì không cần nhắc nữa.
“ Vợ.. Vợ anh sao? Anh không còn.. Cần em nữa sao...? ” Thanh Di ngạc nhiên, mắt hơi chùng xuống.
“ Thanh Di, chúng ta đã kết thúc rồi. Em bây giờ nhiều nhất cũng chỉ là em gái của anh thôi. ” Vừa nói Hàn Tử Mặc liền lùi về phía sau ôm cô, nhưng lại bị Huyền Thiên Băng không vui gạt ra khiến hắn có chút bất ngờ.. Thiết nghĩ bảo bối nhà hắn chính là đang ghen rồi.
Dù đã bị hất tay một lần nhưng Hàn Tử Mặc vẫn quyết tâm vòng tay ôm cô thêm một lần nữa: “ Bảo bối.. Giận anh sao? ”
“ Không hề, đi mà chơi với cô em gái của anh đi. Bổn tiểu thư đây tự lếch thân đi kiếm anh trai chơi! ” Huyền Thiên Băng cũng chẳng rảnh đâu mà đẩy hắn hết lần này đến lần khác, muốn ôm thì ôm đi cô chẳng quan tâm.
Hàn Tử Mặc nghe cô nói mới cảm thấy việc này quả thật không hề thoải mái gì, vốn đã định nói Huyền Thiên Băng có thể nhân nhượng với Thanh Di một chút có được không nhưng bây giờ thì hắn đã quăng cái ý nghĩ đó sang tận Châu Phi rồi.
“ Băng.. Anh sai rồi.. Đừng giận anh nữa.. Vợ.. Bảo bối em hãy tha thứ cho người đàn ông đã hết lòng yêu thương em vô điều kiện này chứ.. ” Hàn Tử Mặc không chỉ nói mà còn dùng hành động để khiến cô bớt giận. Từ làm nũng đến lấy lòng các kiểu thì hắn không bỏ qua bất kì cái gì cả.
Nãy giờ vẫn có một cô gái đang cắn móng tay trước sự ân ái của hai người đó chính là Thanh Di. Thanh Di đang ở Hàn Quốc nhưng lại luôn mong muốn trở về vì biết tin Hàn Tử Mặc vốn không hề phá sản mà ngược lại còn có quyền có thế hơn rất nhiều. Lần này Thanh Di về vốn cũng chẳng có ý tốt gì, Thanh Di luôn nghĩ rằng với bản tính của Hàn Tử Mặc thì hắn sẽ không yêu thêm bất kì một người con gái nào nữa nhưng sự thật đã khiến Thanh Di phải suy xét lại tất cả vì chính mắt Thanh Di đã nhìn thấy Hàn Tử Mặc làm nũng, lấy lòng cô gái kia! Vì thế cô gái đang ở cạnh Hàn Tử Mặc chính là mối nguy lớn nhất đối với Thanh Di.
Từ phía xa một người đàn ông cầm một bịch đồ ăn đem vào.
“ Tử Mặc. Về rồi sao? Thanh Di sao em lại đứng đấy một mình..? ” Triệu Việt Tân vừa vào thì đôi mắt đã nhanh chóng đặt trên người Thanh Di, mấy ai biết được ánh mắt này hoàn toàn không phải tình yêu gì đó mà chỉ toàn là hối lỗi, hối hận và hối tiếc!
“ Em.. Tử Mặc cùng cô gái kia.. Em không dám làm phiền ” Thanh Di nói với giọng cực kỳ ủy khuất.. Cứ như là vừa bị ai đánh không bằng ấy..? Có khi còn hơn cả vậy ấy chứ!
“ … ” Huyền Thiên Băng nhìn một màn này thì chỉ có thán phục. Diễn sâu thế này thì đúng cái thể loại trà xanh rồi. Em gái hả? Có mà em gái mưa!
“ Hàn Tử Mặc sao cậu có thể đối xử với Thanh Di như thế chứ? Chẳng lẽ cậu đã quên Thanh Huy.. ” Triệu Việt Tân đột nhiên gằn giọng, cả ba đổ dồn ánh mắt về phía cậu ta riêng Huyền Thiên Băng thì để ý đến cái tên ‘ Thanh Huy ’ kia. Nghe cái tên thì Huyền Thiên Băng đã mơ hồ đoán được Thanh Huy cùng Thanh Di này có quan hệ gì rồi..!
“ Đủ rồi! Tôi không quên và cũng chưa bao giờ quên. Tôi chẳng đối xử với cô ta thế nào cả! Cậu đã chính mắt nhìn thấy chưa mà dám bảo tôi thế này thế nọ? Ai cho phép cậu gọi họ tên tôi? Đi được vài năm thì gan cũng luyện to hơn rồi? ” Hàn Tử Mặc tức giận nói, chưa một ai dám nói với hắn bằng cái giọng đó! Là anh em cũng không được! Hơn nữa Triệu Việt Tân là người không có tư cách nhất!
??????????