Bảo Bối Của Tôi Là Em

Chương 34:Tiền của anh đều cho em quản!




Huyền Thiên Băng vừa nhìn chiếc bịch màu đen trên tay vừa hỏi: “Anh.. Mua cả công ty luôn sao? ”

“Ừ đúng thế. ” Hàn Tử Mặc thành thật gật đầu.

“Quả nhiên là tiền không có lỗ xỏ mà! Đồ phung phí ” Mạnh miệng vậy thôi chứ cô còn phung phí hơn anh ấy chứ.

“Vậy sau này tiền bạc của anh đều do em quản. ” Hàn Tử Mặc lấy ví của mình ra đặt lên tay cô.

“Tôi mới không quản! Nhưng.. tại sao ở trong đây còn có một cái bịch màu đen nữa? Anh mua cái gì à? ” Huyền Thiên Băng vừa nói vừa lấy một cái bịch đen ra, cô bóc ra xem thì thấy.. đồ lót! Mặt của Huyền Thiên Băng vừa nhìn thấy liền không thể đỏ hơn.

“Khụ khụ.. Ở đây không có đồ lót cho em thay nên tôi đã đi mua một ít. ” Hàn Tử Mặc tỉnh bơ nói, hắn cảm thấy việc đi mua bvs hay đồ lót cho vợ là một điều hết sức bình thường a!

“Cảm.. cảm ơn nhưng anh làm sao biết số đo của tôi? ” Huyền Thiên Băng lúc này cảm thấy người đàn ông này phi thường tốt! Cực kỳ chu đáo luôn!

“Dùng tay đo đấy! Của em không phải 86 57 88 à?” Hàn Tử Mặc nói hết sức tự hào.

“…Biến thái! ” Cái gì mà phi thường tốt chứ? Cái gì mà chu đáo hả? Rõ ràng là một tên biến thái chỉ thích sờ soạng cô! Nghĩ tới đây Huyền Thiên Băng liền cầm lấy bịch đen bước vào phòng vệ sinh mặc kệ ai kia đang ngơ ngác không hiểu gì.

“Tại sao cô ấy lại mắng mình là biến thái nhỉ? Mua đồ lót cho vợ là sai sao? ” Hàn Tử Mặc đang cảm thấy không hiểu nổi.

“Tôi đã để một bộ trang phục mới cho em ở trong tủ ấy. Tắm xong em nhớ lấy mặc nhé! ” Hàn Tử Mặc nhắc nhở cô.

\[…\] 15 phút sau.
Huyền Thiên Băng từ phòng vệ sinh bước ra với một bộ đồ rất giống đồ công sở nha! Áo sơ mi với váy bó sát tôn lên vóc dáng mảnh mai của cô. Bước xuống lầu, Huyền Thiên Băng thấy Hàn Tử Mặc đã yên vị ở bàn ăn chờ cô.

“Hàn Tử Mặc! Hôm nay tôi phải đi học đấy! ” Huyền Thiên Băng bước tới bàn ăn, kéo ghế ra ngồi vào.

“Tôi biết. ” Hàn Tử Mặc thảnh thơi nói.

“Anh biết mà còn để tôi ngủ tới giờ à? Không biết kêu tôi dậy sao? Hứ! ” Huyền Thiên Băng giả vờ giận hờn.

Hàn Tử Mặc nhìn ai kia giận hờn vu vơ thì không khỏi tức giận: “Còn không phải sợ em đau bụng à? Em có biết tối hôm qua tôi đã rất lo cho em không? Cả tối hôm qua tôi đều không ngủ để xoa bụng giúp em, tôi còn không dám động đậy quá mạnh sợ làm em tỉnh hoặc đau đấy! Sáng không kêu em dậy vì tối hôm qua em ngủ không ngon nên muốn em ngủ nhiều một chút! Em là cái đồ không biết chăm sóc bản thân còn dám giận dỗi tôi sao? ”

“…” Huyền Thiên Băng vừa nghe Hàn Tử Mặc nói xong liền cảm thấy cực kì cảm động.. Trước giờ ngoài mẹ và Dylan ra chưa từng có ai quan tâm cô từng li từng tí như thế.. Hàn Tử Mặc người này thật tốt! Thế là Huyền Thiên Băng cứ ngơ ngác nhìn Hàn Tử Mặc mà quên cả việc động đũa.

“Nhìn cái gì? Tôi biết tôi đẹp trai và em đã say đắm sắc đẹp của tôi nhưng tôi phải nói rằng em mau ăn đi những món này sẽ giúp em không còn đau bụng nữa. ” Hàn Tử Mặc phát giác được Huyền Thiên Băng mãi miết nhìn mình liền nhắc cô một chút.

“Được.. Cảm ơn. ” Huyền Thiên Băng nghe hắn nói thế thì không khỏi đỏ mặt. Cô gắp lấy gắp để ăn nhanh như chớp!

“Chậm chút, tất cả là của em, sẽ không ai dành đâu ”

“…” Huyền Thiên Băng mặc kệ lời nói của Hàn Tử Mặc, cô cứ ăn nhanh như thế.

\[…\] 20 phút sau.

“Oa.. No quá a! ”

“Ăn no rồi chứ? Tôi có việc muốn nói với em đây. ” Hàn Tử Mặc đứng dậy bước tới ghế sopha ngồi.

“Ừ no rồi! Anh muốn nói cái gì thế? Có việc gì à? ”

“Lại đây ngồi đi ” Hàn Tử Mặc cất giọng.

“Ăn no rồi, tôi lười đi. ” Huyền Thiên Băng dựa vào ghế làm ra bộ dáng lười biếng.

“Tôi bế em nhé? Nhưng tôi không bế không công đâu, tôi sẽ lấy lời đấy. ” Hàn Tử Mặc định đứng dậy bước tới bế cô đi thì một giọng nói từ chối vang lên.

“A.. không không tôi đi được không cần anh bế đâu.. ha. ” Có ngu mới để anh lấy lời ý! Còn nhớ cái còng hồi tối hôm qua không? Đó là minh chứng cho sự nham hiểm của Hàn Tử Mặc đấy! Ai mà biết hắn lại lấy lời gì cơ chứ! Huyền Thiên Băng liền đứng dậy bước tới ngồi đối diện hắn.

Hàn Tử Mặc nhìn thấy cô không ngồi cạnh mình liền tỏ vẻ không vui: “Ngồi cạnh tôi! ”

“Không thích! ” Huyền Thiên Băng hất mặt đi mặc kệ ai kia vui hay không vui.

“Xem ra em cần tôi bế qua rồi! ” Hàn Tử Mặc nhếch môi cười đểu.

“Hứ! Tôi mới không cần đấy. ” Huyền Thiên Băng liền đứng dậy động tác của cô trái ngược hoàn toàn với hành động ăn nhanh khi nãy, phải nói là cực kỳ chậm luôn ý! Hàn Tử Mặc lại cau mày, hắn giang tay kéo mạnh cô khiến cô ngồi thẳng lên đùi hắn, cô vùng vẫy định nhảy ra thì Hàn Tử Mặc lên tiếng cảnh cáo.

“Ngồi yên! Còn nhúc nhích nữa thì tôi không biết mình có kiềm chế được không đấy. Tôi không muốn ‘làm’ khi em đang tới tháng đâu. ”