Được Holly dẫn đường, Hàn Tử Mặc sải bước đến phòng của Quỷ Y gõ cửa nhưng không có hồi âm. Nhóc Holly đã bảo Hàn Tử Mặc bế cậu gần chỗ nhận dạng vân tay và khuôn mặt. Holly đặt tay lên cảm ứng và cửa tự động mở ra.
Holly nhảy xuống, rất vui vẻ mà chạy vào trong, tiến lại ghế sô pha đang có người ngồi, mắt nhắm mắt mở nhảy lên người và gọi: “ Uncle! ”
“ Ngay cả ta mà cháu cũng không nhận ra sao, Holly? ” Helen xoa đầu cậu bé đang ôm chặt lấy mình nhưng gọi tên người khác, Holly nghe giọng của ngoại liền khựng lại. Thôi rồi, cậu bé đang muốn Hàn Tử Mặc tránh gặp Helen mà..?
“ Ông ngoại... Sao ông lại ở phòng của uncle Quỷ Y vậy? ”
“ Bởi vì ông biết, có người sẽ đến đây. ” Nét mặt hiền hòa cùng giọng nói trầm ấm nhưng khi nhìn tới Hàn Tử Mặc, điệu bộ thay đổi hoàn toàn.
“ Chào người, con là Hàn Tử Mặc. ” Nhìn ra ánh mắt không mấy thiện cảm nhưng vẫn là hắn sai, rõ ràng gây cho con gái bảo bối của người ta nhiều đau khổ như vậy, hắn bây giờ còn day dứt, người làm bố như Helen sao có thể không sao chứ?
“ Khỏi chào, khỏe rồi thì cút mau đi. ” Helen thẳng thừng đến mức Hàn Tử Mặc cũng ngượng không biết nên đáp gì nhưng hắn không muốn rời đi.
“ Ông... ” Holly thấy không khí hai người gay gắt liền muốn cắt ngang, ông ngoại chẳng phải yêu thương cậu bé nhất sao?
“ Ôi, Holly, cháu ngoan. Đây là chuyện của người lớn, cháu nên ra ngoài chơi mới phải. ” Helen xoa đầu cậu bé, tâm tư cậu nhóc này quá rõ ràng rồi, nhưng không thể, ông đối với nam nhân tên Hàn Tử Mặc này là bội phần ghét bỏ. Nếu là Huyền Thiên Băng phản đối ông ghét bỏ Hàn Tử Mặc, ông còn mảy may đồng ý, bây giờ cô ngay cả mở mắt cũng không thể càng đừng nói tới ngăn cản.
“ Híc... ” Holly chu môi nũng nịu, Hàn Tử Mặc bước tới bế Holly đi, nhỏ giọng nói với cậu bé điều gì đó rồi đưa cậu ra ngoài.
“ Người có điều gì muốn nói với con sao? ” Hàn Tử Mặc mỉm cười lịch thiệp, tới đi... hắn đã chuẩn bị tâm lý để nghe mọi điều rồi.
“ Không, cút đi. ”
Hàn Tử Mặc còn mong chờ Helen sẽ nói điều gì đó liên quan đến Huyền Thiên Băng, không phải mọi người cha đều sẽ như vậy sao? Tại sao bố Huyền Thiên Băng lại lộ ra vẻ lạnh nhạt không cảm xúc như vậy chứ?
“ Xin lỗi, con biết là con sai nhưng con là thật sự yêu cô ấy. ” Hàn Tử Mặc cúi đầu nghiêm chỉnh, thật sự muốn chuộc lại lỗi lầm quá đi...
“ Ta không quan tâm cậu yêu ai nhưng nếu muốn Holly gọi Alice đến để cùng cậu khiến ta chấp nhận thì cậu quên đi, không thể đâu. ” Helen thờ ơ đáp lại, trứng mà đòi khôn hơn vịt, Hàn Tử Mặc mơ chắc!
“ Tại sao? Xin người cho con biết, cô ấy đã xảy ra chuyện gì? ” Hàn Tử Mặc nhạy bén phát hiện sự kỳ lạ của Helen, câu đó không đơn thuần là nói Huyền Thiên Băng sẽ không đến mà như có hàm ý cô đã xảy ra chuyện và chuyện đó còn liên quan đến hắn.
“ Hàn Tử Mặc, hãy thôi đi. Con gái ta từ lúc quen biết cậu đã phải trải qua bao nhiêu đắng cay của cuộc sống chứ? Cậu còn chưa buông tha cho con bé nữa sao? Cậu dựa vào đâu mà nghĩ ta sẽ để con gái của mình một lần nữa bị tổn thương bởi cậu chứ? Ta không biết bố mẹ cậu thế nào nhưng bản thân ta đã không phải là một người cha tốt, ta đã bỏ lỡ con bé nhiều năm. Bây giờ ta may mắn được gặp lại, tại sao cậu lại nỡ để con bé lại rời xa ta một lần nữa chứ? Hàn Tử Mặc, nỗi niềm của một người làm cha, cậu có hiểu không? ”
Hàn Tử Mặc nghe xong chỉ im lặng, biết rõ bản thân đã không còn cơ hội giảng giải với Helen, chỉ nói một lời rồi âm thầm rời khỏi, hắn đã nói: “ Xin lỗi. ” Rõ ràng biết xin lỗi sẽ không làm cho lỗi lầm của hắn nhẹ đi nhưng bây giờ hắn chỉ có thể nói hai từ này.
[…]
Ra khỏi cửa Hàn Tử Mặc liền trở lại phòng cũ, trầm ngâm một lúc thì Holly bước vào cầm theo điện thoại, nói: “ Bố, nghe điện thoại đi ạ. ”
Hàn Tử Mặc cũng theo lời Holly mà cầm lấy, bên trong phát ra tiếng của một người đàn ông.
- Hàn Tử Mặc, tôi là Quỷ Y. (Y)
- Ừ. (Mặc)
- Tôi sẽ nói với anh về tình trạng của Dạ. (Y)
Thông qua điện thoại, Quỷ Y tường thuật cho Hàn Tử Mặc về chuyện sau khi hắn ngất, nói cho hắn biết bây giờ Huyền Thiên Băng đang hôn mê sâu.
- À đúng rồi, bây giờ tôi đang ở Đức, khi nào tôi trở về sẽ giúp anh đi gặp Dạ. Ý tôi là tốt nhất anh nên ở đâu yên ở đấy hoặc là về thành phố A đi, chú không thích anh nên đừng để chạm mặt. (Y)
- Nhắc sớm thật, tôi đã gặp rồi. (Mặc)
- ...Tắt đi. (Y)
Điện thoại của cả hai liền ngắt, Holly thấy tâm trạng Hàn Tử Mặc không tốt liền đến an ủi.
“ Đừng lo, mẹ sẽ tỉnh lại. Nếu ông có trách con sẽ nói giúp bố, mẹ là cứu cả hai chúng ta. ”
Hàn Tử Mặc âu yếm nhìn Holly, trong lòng thoải mái không ít, xoa đầu cậu, gật đầu đồng ý.
“ Con muốn ở đây hay đến núi Esimatino với bố bây giờ? ”
“ Hả, lên núi cơ? ”
“ Bố muốn gặp ông bà của bố, con có muốn đi không? ” Nhìn bộ dạng hơi hoảng của Holly Hàn Tử Mặc thấy thật an ủi, Holly không có trưởng thành như cậu bé thể hiện, con trai hắn vẫn chỉ là một đáng trẻ khả ái.
“ Hừm... Vậy cũng được ạ, đi một chút rồi về! ”
“ Ngốc ạ, không thể đi một chút được, cũng phải ở vài ngày đấy! ” Hàn Tử Mặc bật cười, Holly hơi ngơ rồi cũng đồng ý, hắn lại cõng Holly vui đùa.
Dù trong lòng nặng trĩu nhưng khi có Holly bên cạnh thế này, hắn cũng cảm thấy an ủi phần nào. Hy vọng bản thân sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm, hy vọng Huyền Thiên Băng sẽ mau chóng tỉnh lại, hy vọng cô sẽ không từ bỏ hắn.