Đã không đánh thì thôi, đánh rồi thì lao vào tới tấp đến đáng sợ. Không gian nơi này là mỗi chuỗi mùi hỗn hợp, thuốc súng, máu, đất, rỉ sét. Toàn là các loại mùi gây khó thở, khiến người ta không muốn ngửi.
*Pằng, đùng* không đơn giản là trốn thoát nòng súng của Hàn X Lâm, Hàn Tử Mặc còn phải né đủ loại bom ẩn dưới đất. Đúng là vừa bị đá vừa bị đập, cho nên, không thể có bất kỳ sơ sẩy nào ở đây. Chỉ có sống và chết, mà hắn còn có cô, sẽ không chôn thân nơi này.
“ Hàn Tử Mặc, thua. ” Hàn X Lâm tập trung cao độ, một tay bắn ra liên hồi đạn, một tay chuẩn bị cái gì đó, đôi lúc cũng dùng để bắn đạn.
Lúc này, hắn không hoảng không loạn, cứ bình tâm như một trò chơi. Ngươi tới ta né, xem xem ngươi có bao nhiêu viên đạn. So xem ai kiên trì hơn, là ngươi đạn nhiều hay ta dư sức.
Một nụ cười thấp thoáng xuất hiện trên môi, vài giây sau liền biến mất. Hàn X Lâm như phát giác ra điều gì nhưng đã muộn, một tiếng đùng rất lớn. Anh ta không nhớ bản thân có đặt loại bom có diện tích nổ lớn thế này, càng không có sức sát thương cao như vậy.
Hàn Tử Mặc phóng loạn nãy giờ là để xem xem Hàn X Lâm có nhớ nơi anh ta đặt bom không. Sự thật chứng minh, bom không phải do anh ta đặt, hoặc ít nhất quả này không phải của anh ta. Được chôn lộ liễu, tuy nhiên nhìn đất với đất thì không thể đoán ra là diện tích nổ hay tính sát thương thế nào. Vì vậy, Hàn Tử Mặc đã cược. Lần này hắn cược đúng rồi, nổ lớn thật, xay xát tay, chân rồi.
Hàn X Lâm bị đánh một vố đau không thể tả, kim loại kỳ dị sẽ không kỵ bom, tuy nhiên, vũ khí hỏng cả rồi. Cái tốt duy nhất là không có bị thương. Trận nổ lắng đi, bụi bẩn chưa tan hết cả hai lại lao vào đánh nhau, không cho ai chút thời gian nghỉ nào. Lần này, X Lâm mất vũ khí, bất quá vẫn còn bộ giáp đỉnh cao đạn không xuyên bom không nổ.
Đánh liên hồi nhiều hiệp, tuy nhiên Hàn Tử Mặc ăn hành không ít. Tay đánh mạnh vào giáp sắt lại không si nhê, còn bị bàn tay thép kia đấm vào mặt. Lực đạo vô cùng mạnh, Hàn Tử Mặc bị đánh bay ra xa. Hàn X Lâm sung sướng, anh ta vốn đã được cường hóa từ kim loại, lại thêm việc sức mạnh sớm đã không thể so với người bình thường. So bề về thể lực Hàn Tử Mặc đích xác là tìm đường chết.
Hàn Tử Mặc bị đánh bay xa, lưng bê bết đập mạnh xuống nền đất đá kim châm, không biết nên nói là xui xẻo hay là lẽ thường tình. Hắn nằm một lúc, lưỡi liếm vào chiếc răng cấm tận cùng bên trái, ngồi dậy phun ra. Từ từ đứng dậy với trạng thái sung sức, lần này không chỉ xoay cổ tay, còn có khởi động đôi chút. Hàn Tử Mặc nhanh chóng phóng đến chiếm thế thượng phong, tay liên tục đấm mạnh vào giáp của Hàn X Lâm.
Anh ta cười lớn, “ Bỏ, không vỡ, ngu ngốc. ” Bộ giáp này là thứ kim loại gì chứ, sức mạnh cỏn con như Hàn Tử Mặc có thể phá hủy sao? Câu chuyện này có chút buồn cười đấy.
Hàn Tử Mặc không để vào tai, hắn tập trung đánh về phía sau, X Lâm xoay người hắn cũng xoay người. Quá trình cứ như mèo vờn chuột, mèo làm thế nào cũng không bắt được. Không biết đã đấm bao nhiêu cái, trải qua bao lâu, tay Hàn Tử Mặc rỉ máu. Nắm đấm thon dài đầy uy lực cứ như in vào giáp sắt, một mảng đỏ chói.
Sau lưng, giáp có hiện tượng nứt nẻ, lúc này X Lâm vẫn rất ngạo mạn, vài vết thì có làm sao chứ. Vô cùng hả hê với đôi bàn tay rướm máu của Hàn Tử Mặc. Loại người như Lâm sẽ không thể nào để im cho Hàn Tử Mặc đấm đá, tay trái ban nãy không làm gì giờ lại xuất hiện dao găm. Cùng một động tác xoay người chuyển động, Hàn Tử Mặc hiển nhiên cũng động theo. Một cú như trời giáng, con dao ghim vào vai trái hắn, lập lại động tác tương tự, vai phải cũng đã xuất hiện vết dao găm. Rồi, một đấm toàn lực cuối cùng được tung ra, toàn bộ vỡ vụn từng mảnh lớn nhỏ. Sức của hắn rất lớn, đấm đến X Lâm bay rất xa.
Không đến mức cá chết lưới rách nhưng Hàn Tử Mặc cũng không có dễ chịu, phải khụy chân xuống. Hàn X Lâm có vẻ vẫn chưa có chết, chỉ là gãy xương cột sống phía sau nên tạm chưa thể đứng dậy. Đợi thêm một chút nữa, cây sắt thay thế xương bên trong cơ thể chắc chắn sẽ nối lại hoàn chỉnh như thể tái sinh.
Hàn Tử Mặc thở chậm vài hơi, nãy đến giờ chỉ toàn dùng lực, mất rất nhiều sức. Vừa nãy còn bị dao ghim hai bên vai, đạn vô tình xước qua vài chỗ, nói không đau cũng không đúng. Dù thế nào Hàn Tử Mặc vẫn là con người, không phải loài máy móc vô tri, chỉ là năng lực cảm giác của hắn như tê liệt thôi, chịu nổi đau ít hơn người bình thường. Cũng do ý chí quá mãnh liệt, nhiều vết thương vậy mà vẫn đứng được.
Đứng yên nghỉ chưa được hai phút, Hàn Tử Mặc từ từ tiến đến chỗ Hàn X Lâm. Giương đôi mắt vô cảm nhìn anh ta, tay phải dứt khoát rút lấy con dao bên vai trái. Một động tác nhẹ nhàng, xúc cảm hờ hững, hắn đâm mạnh xuống giữa bụng, mũi dao ghim thẳng xuống đất, tay Hàn Tử Mặc nhuốm rất nhiều máu thịt X Lâm.
Bên ngoài có là bao nhiêu sắt thép vẫn không thể chối bỏ được, Hàn X Lâm vẫn chỉ mà con người có máu có thịt. Dù có cải tạo đến đâu anh ta vẫn có suy nghĩ, xúc cảm của bản thân dù ít hay nhiều. Mà Hàn Tử Mặc lúc này thở một hơi, sao hắn lại phải tự xử lý mấy tên này vậy chứ? Tay phải rút lên cũng toàn máu với thịt, tay trái cũng bắt đầu cầm lấy cán dao bên vai phải. Mạnh bạo rút ra, nói sao nhỉ, lúc bị đâm cảm giác không quá đau. Rút ra rồi cứ thấy trống trống khó chịu lại thêm thứ cảm giác đau đớn.