Bảo Bối Của Tôi Là Em

Chương 300: Khủng hoảng của Ken.




[…] IceK.

Nơi này thoáng qua đều là màu trắng, đồ vật là thủy tinh trong suốt. Không khí không còn vương vấn mùi đất mà thay vào đó là một hương thơm dịu ngọt. Mùi chanh ngọt ngào, loại hương của một người rất ưa dùng.

Nhìn giản lược không khác với một căn phòng bình thường, chỉ là ở giữa không gian có một trụ rất to lớn, được dựng nên bằng những hình tròn từ lớn đến nhỏ theo độ cao. Để lên được tấm tròn cao nhất, sẽ bước lên những tấm tròn phía dưới tựa bậc thang, mà nơi cao nhất này... diện tích không quá rộng. Bất quá có một nam nhân đang bị treo lên hình chữ thập, nhìn qua không có chút thương tích. Ngoài việc phần áo không che hết, giữa ngực có vài vết tròn xé mắt.

“ Đã nói rồi mà, từ bỏ việc giẫy giụa đi. Em không thấy nơi này vạn phần tốt đẹp sao? Trước kia không phải em mắc bệnh OCD (Obsessive-Compulsive Disorder) cấp hai sao? Ở đây vô cùng sạch sẽ, với người như em nơi này chính là thiên đường! ”

Nam nhân ngoại quốc khinh bỉ, thở dốc, dưới sự đụng chạm của người đàn ông trước mặt là bất khả kháng.

“ Tôi chỉ thấy buồn nôn! ” Dùng lời lẽ khinh miệt, dù có bị rút đi sức lực, Ken vẫn không lộ bộ dáng yếu đuối.

“ Gì vậy trời, thật khó chiều quá đi... ” Acpart Folxy tựa đầu vào ngực phải Ken, cười khúc khích. Trông thật vô hại, thật đáng yêu tựa thiên sứ. Nhưng thiên sứ này, đang làm những việc mà chỉ ác ma mới làm. Tay trái đang cầm điếu thuốc lá còn vài tầng khói, ấn mạnh vào ngực Ken, dụi dụi vài cái, đem anh xem như cái gạt tàn thuốc.

“ Aa, ư... ” Là nóng thẳng vào trong tận mấy lớp thịt, dần dần da cũng sắp chai sạn. Với sự vùi dập này là không còn cảm xúc, cảm giác tê dại, miệng lại tự phát ra tiếng. Cuộc đời Ken chưa từng hối hận về việc gì, ngày hôm nay đã thay đổi. Gặp Acpart Folxy trong quá khứ là loại duyên phận anh hối hận nhất. Gì mà hơn hai mươi năm không ai yêu chứ... Đều là ngụy trang cho quá khứ không muốn nhớ đến.

Đau đớn mà Ken phát ra, Acpart Folxy lại nghe thành tiếng rên rỉ khoái lạc. Cũng vì vậy mà châm biếm, nhớ lại ai kia cũng từng dưới thân mình mà dâm đãng.

“ Rất lâu rồi không gặp, tôi lại rất vương vấn... Nơi này của em. ” Điếu thuốc nhẹ nhàng rơi xuống, cánh tay trái không yên phận lần mò đến phía sau, khẽ chạm.

Ken trợn mắt, vô cùng tức giận, cảm xúc dao động mãnh liệt khiến sức lực giảm càng nhanh. Phải nói là không khác gì tứ chi đứt đoạn, ngay cả cơ thể của bản thân cũng không thể điều khiển thì đừng nói đến thoát khỏi còng xích này, muốn đứng thẳng dưới đôi chân vô lực cũng là điều khó khăn.

Acpart Folxy lúc này vẫn vùi mặt vào vòm ngực săn chắc, nào có nhìn thấy nam nhân xinh đẹp kia đang giận đến độ nào. Có lẽ, không nhìn thấy vẫn tốt nhất. Nhìn rồi lại mù tịt không thấy oán mà toàn thấy tình.

“ Biết hay không, tôi vẫn luôn rất yêu em. ” Từng chữ không chút giả dối, Acpart Folxy là thật sự chân thành. Chỉ là tính cách mang đôi phần bạo lực, liền biến yêu thành phương thức tàn nhẫn.

Yêu? Là công cụ thỏa mãn sinh hoạt tình dục thì có, nếu người nói là một người khác, có lẽ Ken sẽ thấy được sự chân thành. Còn nếu là Acpart Folxy, tên không phải người đó thốt ra, Ken một chút chân thành cũng không nghe ra, chỉ có sự chân thật chính là bị đối xử không khác một con chó!

Lông mày rậm đen tuyền sắc bén như kiếm bắt đầu nhíu lại, đôi mắt phượng tựa lưỡi dao cứa vào người Ken. Không còn dùi mặt vào bờ ngực rộng, Acpart Folxy dần dần đối diện Ken. Tuy nhiên không thấy được mặt Ken khiến Folxy không mấy hài lòng, tat phải vịn gáy mạnh bạo kéo về phía sau.

Ken bị kéo cũng không thể tự chủ, chính là mặc cho người cắn xé. Với tính cách của Folxy, Ken biết gã đang khó chịu cái gì, nhưng thật tệ hại, ngay cả mở miệng Ken cũng không muốn.

“ Này này, em đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Hay là muốn tôi nổi điên hả? ” Giọng một lúc một lớn hơn, Folxy tức tối báu chặt sau cổ Ken, nếu tay đặt ở phía trước... Không loại bỏ khả năng Ken đã bị bóp nghẹt.

Đôi mắt vẫn cứ như vậy trợn tròn, mang một biểu cảm chán ghét hận thù đan xen. Người đàn ông này... Có chết Ken cũng không khuất phục, quá khứ đã là thứ ám ảnh anh quá đủ rồi. Làm ơn... Tại sao lại để anh ‘lại lần nữa’ rơi vào tay tên này chứ?

“ Chậc, tệ ghê. ” * Bốp, chát. * Một thứ âm thanh chua chát vang lên, gương mặt anh tuấn đậm nét Tây của Ken như bị biến dạng. In hẳn một dấu bầm tím bên má phải, vùng thịt mềm mại như lún xuống, vệt máu hằn bên môi. Bàn tay trái của Acpart Folxy cũng là một màu đỏ chót, lực đạo không hề nhẹ.

* Phụt. * Ken phun ra một chiếc răng, lạnh nhạt nói: “ Thằng chó, thật buồn nôn. ”

Thấy Ken khinh thường mình, Folxy không những không tức giận mà còn vui sướng nhìn vết thương kia, chậm rãi khiêu khích: “ Trả lời vậy là không ngoan rồi. Không phải em chờ tên xã hội đen kia đến cứu sao? Em rất yêu nó mà chỉ? Nếu anh để nó chết trước mặt em, anh xem em còn khó bảo đến thế không! ” Nắm tóc của Ken giật mạnh về phía sau, lời nói là uy hiếp, ánh mắt như dao kề sát cổ anh. Acpart Folxy ngày càng điên cuồng, Ken thật sự sợ hãi, sợ tên điên này... Bởi vì tất cả khủng hoảng nhục nhã Ken từng chịu đều là người điên này gây ra.