Bảo Bối Của Tôi Là Em

Chương 288: Tâm trạng không tốt.




[…] Trên máy bay.

Huyền Thiên Băng đen mặt ngồi cạnh Quỷ Y đang hết sức dỗ dành, đã hơn bốn mươi hai phút trôi qua rồi mà tên Hắc Ninh kia vẫn còn chưa chịu nói. Mẹ kiếp là muốn cô phải đợi đến khi nào chứ? Không bằng trực tiếp phế cho xong. Bây giờ quanh người cô vẫn còn sát khí nhưng một khi sát khí mất đi, lúc đó mới thật sự là mất khống chế.

Áp suất thật là thấp quá đi, Quỷ Y cũng rất khổ tâm với Huyền Thiên Băng. Cô nàng vừa nóng tính lại không chút kiên nhẫn, nhìn Hắc Ninh mà như muốn đem tên đó ra hầm xào chiên nấu cho xong.

Nhìn qua nhìn lại cũng hết cách, người tên Hắc Ninh kia vẫn đang cố điều chỉnh tâm trạng. Theo suy đoán tâm lý học, một phần do chịu đả kích từ một việc không nhỏ, một phần lại gánh chịu áp lực của Huyền Thiên Băng nên mới gây ra hiện trạng bây giờ. Quỷ Y là người rõ ràng nhất đi, tên kia cũng không muốn như vậy mà là do thật sự hắn không khống chế được, đôi mắt mở to bản thân thì thở dốc, cũng là một biểu hiện của sợ hãi.

Quỷ Y bất giác hơi miễn cưỡng nhìn ra bên ngoài rồi ân cần quay sang hỏi cô: “ Dạ, uống cà phê không? ”

“ Không tâm trạng. ” Huyền Thiên Băng cau mày cố gắng xoay mặt về chỗ khác tránh nhìn phải tên đối diện kia.

Quỷ Y với cái nhìn đăm chiêu, không nói một lời xoay người Huyền Thiên Băng lại đối diện Y.

Huyền Thiên Băng ngạc nhiên, nhướn mày không hiểu. Bất giác, lúc này Y thấy hơi buồn cười. Cô nàng này đối với Y thật sự là không có chút phòng bị mặc dù Quỷ Y đã từng tỏ tình. Thôi rồi, có khi cái gọi là đã từng tỏ tình Huyền Thiên Băng đã quên mất dạng rồi ấy chứ. Trí nhớ cô ấy luôn không tốt như vậy mà.

“ Không tâm trạng nên mới hỏi em uống không. ” Khẽ gõ nhẹ lên tóc Huyền Thiên Băng, Quỷ Y chỉ mỉm cười dịu dàng.

Uống cà phê sao? Nếu như là chính tay Quỷ Y pha thì thôi khỏi đi. Nói trắng ra, Quỷ Y không thích vị ngọt cho lắm. Nếu có ăn cũng là miễn cưỡng, qua loa. Mà cô, với cái vị đắng tựa sáu cái khổ nhân gian này không chút liên hệ. Vì vậy để không làm hư hỏng mối quan hệ khó giảng hòa này, cô sẽ chịu thiệt từ chối.

Nhìn gương mặt đầy xúc cảm của Huyền Thiên Băng, Quỷ Y không biết nên thức tỉnh cô hay không.

“ Được rồi, đừng làm màu nữa. Không uống tôi cũng không ép, bày ra vẻ mặt thống khổ vậy làm gì? ”

Huyền Thiên Băng đôi mắt hướng phía trên như trốn tránh, dù sao cũng là bị nói trúng tim đen. Mấy câu suy nghĩ ngoằn ngoèo đó chỉ là đột nhiên nghỉ ra thôi, quan trọng vẫn là không muốn uống.

“ Vậy ăn chocolates nhé? ”

Huyền Thiên Băng ngẫm nghĩ, chocolates của Quỷ Y chắc chắn cũng không phải loại ngọt ngào gì...

“ Chocolates? Anh mang sao? ”

Quỷ Y gật đầu, chớp chớp mắt, lấy ra một thanh chocolates. Nghĩ rằng Ám Dạ thỉnh thoảng nên đổi vị một chút cũng tốt. Loại chocolates này, không phải nơi nào cũng có đâu... Đặc biệt chính là Quỷ Y tự tay làm...

Thanh chocolates được đưa đến trước mặt, Quỷ Y cầm nó, mặt vô cảm nhưng nhìn kỹ... Thật sự có một nét gì đó, bối rối? Huyền Thiên Băng ngơ người, không đời nào cô tin Quỷ Y lại bày ra cái biểu cảm đó dù chỉ một chút... Xuất hiện trên khuôn mặt này của Y thật không hợp chút nào.

“ Độc nhất vô nhị, tự tay tôi làm. ”

“ Bao nhiêu phần trăm ca cao? ” Huyền Thiên Băng nhìn, ấn mi tâm ngao ngán.

“ Tám mươi sáu phần trăm, ba gam đường. ” Quỷ Y trả lời không ngập ngừng, đối với thanh chocolates trên tay mà nói rất chi là tâm huyết. Có điều, tâm huyết như vậy nhưng khi Huyền Thiên Băng nghe xong liền nuốt nước bọt.

Tình hình là Huyền Thiên Băng không dám cầm thanh socola kia, cô e ngại tay vươn không tới. Nói không dám là không đúng sự thật vì Huyền Thiên Băng cô có cái gì không dám. Chỉ là nếu đã cầm thanh chocolates này điều chắc chắn là bắt buộc phải ăn... Đối với đồ ngọt cô còn có hảo tâm, tâm trạng thưởng thức. Còn với thanh chocolates này... có hơi không ổn một chút...

Cái gì mà không ổn? Chocolates ngọt bình thường cô còn ít động đến càng đừng nói đến loại ba gam đường kia. Quỷ Y nghĩ cái gì mà làm ra chocolates tám mươi sáu phần trăm ca cao vậy...

Một hồi lâu, cầm đến tay cứng đờ nhưng vẫn không thấy người kia có dấu hiệu đáp lại, Quỷ Y một mực giơ lên rồi nói: “ Tôi biết Dạ không thích vị đắng là mấy nhưng hiện tại thứ có thể cải thiện tâm trạng của em chỉ có duy cái này. ”

Nhìn Quỷ Y, Y là bác sĩ cô rõ ràng Y không nói bừa, tâm trạng đúng là không tốt nhưng cũng tốt hơn vài phần. Chỉ cần không xảy ra bất kỳ chuyện gì khiến cô tức giận nữa mọi việc đều êm xuôi. Xong cô lại nhìn cái tên đang niệm kinh như hòa thượng kia, việc muốn biết còn chưa có được biết. Dự tính là cái việc có thể chọc giận cô lại sắp xảy ra rồi.

Quỷ Y híp mắt, đôi mắt trước nay không hề biểu hiện bất cứ một biểu cảm nào giờ lại thấy khó chịu. Huyền Thiên Băng cũng chỉ yên phận chịu cái ánh nhìn như tia cực tím đó...