Bảo Bối Của Tôi Là Em

Chương 220:Hoàng Thiên Nhi.




Huyền Thiên Băng đang trầm cảm ngồi trên ghế, từ lúc ăn xong chỗ thức ăn kia đến nay cũng đã 3 giờ, hiện tại thì mặt trời cũng lên cao, cũng 7 giờ sáng hơn rồi. 3 tiếng trôi qua mà cứ cách một tiếng Hàn Tử Mặc lại gõ cửa một lần. Xem xem có phiền không cơ chứ? Đau đầu thật mà?

7 giờ 40 phút rồi, ước tính chỉ cần 20 phút nữa lại thấy mặt của Hàn Tử Mặc qua bấm chuông..!

Nghĩ tới đây sắc mặt cô sa sầm xuống, tiếng chuông lại vang lên? Còn chưa được 8 giờ mà bấm cái gì chứ? Có phiền không chứ lị?

Huyền Thiên Băng bước đến cửa, mở ra mà mắng.

“ Có thôi đi không hả? Anh không thấy phiền à? ” Trong lúc chửi lại nhắm mắt nhắm mũi, mở mắt ra mới không tin vào mắt mình. Lập tức đóng nhanh cửa vào, sao cô ấy lại chạy đến đây rồi?

“ Huyền Thiên Băng, mở ra chưa hả? Không mở là tôi tuyệt giao! ” Hoàng Thiên Nhi đập mạnh cửa, hét to.

Huyền Thiên Băng cũng biết tính cô bạn này, liền mở ra, nói nhẹ nhàng: “ Im miệng, đừng làm phiền người khác! ” Làm cho Holly thức cũng không được, Hàn Tử Mặc biết cũng không luôn!

“ Hừ. ”

“ Vào trong rồi nói..? ” Huyền Thiên Băng kéo tay Hoàng Thiên Nhi vào trong mặc kệ cô phản khán.

Cả hai ngồi trầm lặng vài phút, không ai nói câu gì cho đến khi Hoàng Thiên Nhi cất tiếng.

“ Mày không có gì muốn nói với tao sao? ”

“ Không có, chúng ta vốn đâu có quen? ”

“ Không quen? Huyền Thiên Băng mày được lắm, đổi một màu mắt thay một màu tóc là tao không nhận ra mày nữa sao? Tao đã nhận ra mày từ tối hôm qua rồi, vì không tiện cho Phong biết nên sáng nay mới chạy đi tìm mày. Mày lại nói với tao như thế là sao? Không quen? Muốn cắt đứt quan hệ chứ gì? Nghĩ cũng hay lắm! ” Hoàng Thiên Nhi nhàu nát chiếc khăn cầm trên tay.

“ Không phải, chỉ là không muốn mày nhìn tao với bộ dạng này thôi? ” Huyền Thiên Băng nửa giấu nửa lộ, cô không nói thật cũng không nói dối... Vậy chắc cũng tạm chấp nhận chứ?

“ Đừng có lý sự, tao tạm thời chưa muốn nghe, ngay bây giờ tao hỏi mày trả lời. Giấu diếm chữ nào tao liền từ mày! ”

“ Được. ” Thành phố A này, ngoài Hàn Tử Mặc, kỷ niệm tốt đẹp, thứ cô lưu luyến nhất chính là Hoàng Thiên Nhi. Người bạn thân nhất của cô, không phải Huyền Thiên Băng không muốn gặp cô ấy mà là sợ. Sợ rất nhiều điều, ngay cả vô lý không có khả năng Huyền Thiên Băng cũng sợ...

Hoàng Thiên Nhi nhìn thái độ thành khẩn của Huyền Thiên Băng trong lòng rất vui, mấy năm nay Hoàng Thiên Nhi thật sự buồn chán. Thiếu một người để mắng, một người để sai vặt, vắng bóng một người lo toan mọi việc cho Hoàng Thiên Nhi. Thiếu một người tâm sự, chia sẻ, dù sao bây giờ cũng tìm được rồi. Những ngày tháng đó chắc sẽ không trải qua nữa đâu nhỉ?

“ Năm đó tại sao lại không từ mà biệt hả? ”

“ Đột ngột xảy ra một số việc, giữ được lại cái mạng này là đã may mắn lắm rồi. ” Huyền Thiên Băng thở dài hết sức đáng thương.

“ Việc gì chứ..!? ” Hoàng Thiên Nhi vừa nghe thì lo lắng không thôi.

“ Tổn thương trái tim, tâm lý, thể xác lẫn tâm hồn đều không nguyên vẹn. Màu mắt này chính là di chứng của việc lạm dụng thuốc đến nỗi bị ép thành màu đỏ. Màu tóc này lại có một nguyên do khác liên quan đến thân thế của tao. Nói chung tao chính là đã dạo một vòng *Quỷ Môn Quan* rồi về lại đây. ”

“ Cụ thể chút đi. ” Hoàng Thiên Nhi cảm thấy Huyền Thiên Băng nói giống như đang đùa giỡn, sự việc nghe ghê rợn nhưng lại được Huyền Thiên Băng chế biến lại cảm thấy thật bình thường. Thiên Nhi biết Băng sợ cô buồn, cô không vui nên mới nói giảm như vậy. Việc khiến Huyền Thiên Băng mạnh mẽ lại lộ ra đôi mắt sầu như vậy phải lớn thế nào chứ? Hơn nữa chỉ dùng thuốc thôi mà có thể ép đôi mắt từ xanh ngọc bích thành màu đỏ thẫm thì phải sử dụng bao nhiêu thuốc chứ?

“ Cụ thể hả? Bà cô của tôi ơi, nhiều lắm! Kể không nỗi. ”

“ Kể! ”

Huyền Thiên Băng bất giác sợ hãi, liền kể đầu đuôi ngọn ngành cho Hoàng Thiên Nhi nghe.

\[…\]

15 phút, Huyền Thiên Băng đều kể hết cho Hoàng Thiên Nhi nghe rồi, lúc này chuông cửa lại một lần nữa vang lên..

“ Ai vậy? ” Hoàng Thiên Nhi thắc mắc, nhìn điệu bộ Huyền Thiên Băng có vẻ là không cần mở cũng biết là ai.

“ Hàn Tử Mặc. ” Huyền Thiên Băng trả lời nhanh gọn, trong mắt lại chất chứa bao muộn phiền.

“ Băng, có phải mày vẫn yêu Hàn Tử Mặc không? ” Trực giác cho Hoàng Thiên Nhi biết, Huyền Thiên Băng không buông bỏ được mối tình này.

“ ... ” Huyền Thiên Băng không trả lời, ngầm thừa nhận.

“ Thật ra tao không muốn nhiều lời vì mỗi người mỗi khác nhưng ở cương vị của người thứ ba, tao khuyên mày nên cho mày và Hàn Tử Mặc một cơ hội. Chuyện đau khổ cũng qua rồi, mày cũng không thể ôm khư khư nó mãi được, càng không thể để con của mày không có cha? Với lại sự việc đó bản thân tao cảm nhận được Hàn Tử Mặc thật sự không cố ý hoặc hắn thật sự không biết. Vì khi nghe tin mày biến mất, tên Hàn Tử Mặc đó đã cực lực tìm kiếm mày. Từ sau khi mày rời đi, Hàn Tử Mặc chưa từng ở cùng phụ nữ, thậm chí còn vì mày mà làm rất rất nhiều. Vì mày mà xém chết, vì mày mà hành hạ bản thân... Nếu có thể, hãy cho nhau một cơ hội đi. ”

Huyền Thiên Băng không phải không hiểu mà là cô sợ...

Quyết định rồi.. Huyền Thiên Băng bước ra, mở cửa nhìn Hàn Tử Mặc.

???????