Huyền Thiên Băng mãi dõi theo cặp đôi ấy, ánh mắt hướng về người con gái kia. Holly lấy làm lạ, bình thường mẹ của cậu đâu bao giờ để mắt đến người khác?
“ Mamy, mẹ quen sao? ” Holly hỏi, nếu mẹ cậu quen thì cũng không có gì lạ bởi vì Holly cảm nhận được mamy của cậu rất thân thuộc với nơi này. Ngay cả nhà hàng ban nãy cũng được mẹ cậu đề nghị, cả đoạn đường đi cũng không cần hỏi đường mà trực tiếp đi đến. Nếu không phải là người sống ở đây 2 năm thì tuyệt đối không thể quen thuộc như vậy. Càng đừng nói đến người ở nước ngoài 5,6 năm như mamy.
“ Thật ra... cũng gọi là quen... ” Huyền Thiên Băng hơi ngập ngừng, dáng vẻ cô ấy thay đổi rất nhiều. Hình như.. cũng chững chạc hơn một chút rồi?
“ Cũng gọi là quen? Sao trước kia con lại không biết mamy cũng có tính nói lưng chừng nửa ấp nửa mở thế này nhỉ?! ”
Huyền Thiên Băng giật mình, quay sang cười tươi, sau lại cho Holly một cái *nựng* má thật thật đau!
“ Mamy cũng không biết từ lúc nào con lại lẻo mép như vậy, lại còn thích bắt bẻ mamy nữa? ”
“ A, a, a, đau.. đau con! ” Holly la lên, sao hôm nay mamy hung dữ quá huhu..!
“ Còn biết đau sao? Còn biết đau hả? Biết đau thì im lặng đi, đừng có mà móc méo mamy nữa! ” Huyền Thiên Băng nói với Holly, cô vẫn lẳng lặng nhìn theo sau bóng lưng hai người đang ôm ấp. Bỗng dưng họ quay lại phía cô, chỉ trỏ, cơ thể Huyền Thiên Băng lại tự phải ứng mà xoay lưng lại.
“ Ôi trời, mình sao thế này? ” Huyền Thiên Băng tự nói với bản thân, có làm gì đâu mà chột dạ chứ? Gặp lại người quen xưa thôi mà.. Sao tự nhiên tránh như tránh tà vậy...
Holly nhìn thấy sự lúng túng của mẹ mình, liền đề nghị rời đi.
“ Mamy, hay chúng ta sang bên kia được không? Dù sao thì con vẫn hơi no, đi xa thêm một chút nữa chắc không thành vấn đề đâu mẹ nhỉ? ”
“ Được, được. Chúng ta mau đi thôi. ” Huyền Thiên Băng không do dự mà nắm lấy tay Holly một mạch rời đi. Nói là trốn thì cũng không phải vì Huyền Thiên Băng cũng rất muốn gặp lại người đó nhưng không biết tại sao cơ thể lại tự động rời đi...
Suốt cả đường đi, Huyền Thiên Băng không nói câu gì, Holly cũng chỉ lẳng lặng theo sau, không hề có ý bắt chuyện. Cứ thế, giữa một bầu trời sao đêm yên bình, giữa lòng đường hoang vắng, có hai người đang bình dị mà bước qua. Không khí giữa hai người thật trầm lắng, lan tỏa đến cả không khí của ngoài trời làm không gian càng thêm yên tĩnh, tĩnh mịch.
\[…\] 1 giờ sau.
Hàn Tử Mặc đã đi trực thăng hơn 3 giờ liền cuối cùng cũng đến thành phố A. Ken cũng đã lo liệu sắp xếp xong cho hắn, mua toàn bộ các ngôi nhà lân cận kế cạnh căn nhà với địa chỉ là tờ giấy mà Quỷ Y đưa. Dù không biết tại sao Quỷ Y lại giúp đỡ, càng không xác nhận được Huyền Thiên Băng ở địa chỉ này là thật hay giả nhưng Hàn Tử Mặc lựa chọn tin tưởng. Vì cho đến hiện tại, mẫu giấy nhỏ tưởng chừng vô dụng này lại là niềm hy vọng duy nhất của Hàn Tử Mặc.
Bay liền mấy giờ cùng với sức khỏe chưa hoàn toàn hồi phục khiến Hàn Tử Mặc mệt nhừ, tuy nhiên vẫn còn có thể cầm cự được. Chuyện này với hắn là không thành vấn đề, chỉ có dỗ dành Huyền Thiên Băng làm sao thì nó mới là cái gai, cái đinh cần giải quyết ngay lập tức. Nếu để một lúc lâu cô ấy ngày càng hận thì lúc ấy hắn chỉ có đi đầu xuống đất để thỏa nỗi nhớ thương thôi.
Hiện tại Hàn Tử Mặc đang đứng ở cửa đối diện của căn nhà Huyền Thiên Băng đang ở, hắn nhìn một lúc lâu rồi kết luận cô hiện không ở nhà. Tuy đèn vẫn sáng nhưng hoàn toàn không có một tiếng động gì phát ra. Với cả nếu cô ở trong phòng thì ít nhất cũng phải có một hành động gì đó, đằng này lại là im phăng phắc không một hơi thở. Chắc chắn là đã đi ra ngoài rồi, Hàn Tử Mặc lúc này không vui, tự hỏi, “*Đã khuya thế này rồi còn đi đâu nữa chứ*? ” tự hỏi dĩ nhiên cũng tự trả lời, “ Đi bar? Vũ trường? Tiệc? Lễ hội?...? ” Tiệc với lễ hội tạm thời không có khả năng đâu ha? Huyền Thiên Băng cô ấy cũng đâu ưa náo nhiệt, trừ những bữa tiệc quan trọng cô ấy mới đi, thông thường thì đều vứt thiệp cả.
Bởi mới nói Hàn Tử Mặc chính là bất thường, nghĩ cái gì không nghĩ lại thích tự làm khó mình. Cái tích cực thì không thèm nghĩ, cái tiêu cực thì cực lực nghĩ đến. Xong lại một mặt hầm hầm như vừa bị ai gạt tiền gạt của. Trong lúc Hàn Tử Mặc ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ thì Huyền Thiên Băng cũng đã trở về rồi. Cô cùng Holly yên lặng mở cửa bước vào nhà, điều này cũng làm hắn giật mình sau cơn nghĩ ngợi. Ngay lúc nhìn thấy cô, hắn muốn bay đến ôm chặt lấy cô xong lại suy nghĩ lại. Bây giờ mà lỗ mãng thì ngày mai cô chuyển nhà thì thế nào? Biết chuyển đến nơi nào để mà tìm chứ? Thôi vậy, vẫn là quay về tính kế lâu dài thì hơn.
???????