Bảo Bối Của Tôi Là Em

Chương 17:Xem mắt.




/ Mặc dù cũng có chút muốn giúp lớp trưởng nhưng thôi! Huyền Thiên Băng chịu rồi, hắn vừa vào đã gây sức ép cho cô, thân cô lo chưa xong thì làm sao lo cho người khác được? / nghĩ vậy Huyền Thiên Băng liền liếc mắt nhìn hai người trên bảng.

“ Thầy! Bài này không trong chương trình học! ” Nam sinh bất mãn lên tiếng.

“ Làm được không? ”

“ Dạ không! ”

“ Thế thì đừng có mà cãi tôi, cậu trình gì? Tôi thích dạy thì cậu học, tôi không thích dạy thì cậu nghỉ, hiểu? ”

“ Thầy! Thật quá đáng. ”

“ Cút xuống bàn. ”

“ Tôi làm! Thầy tưởng mấy bài này làm khó được tôi chắc? ” Lý Anh Phong mang vẻ mặt bực dọc nói. Nhanh tức tốc, Lý Anh Phong lập tức giải bài mà thầy giáo ác quỷ nào đó ghi. 7 phút trôi qua, cậu đã giải xong.

“ Xong rồi! ”

“ ..Ừ, về chỗ. ” Hàn Tử Mặc chẳng thèm nhìn bài của Lý Anh Phong lấy một lần.

“ Đúng hay sai? ”

“ Tôi kêu cậu làm, chứ có nói cậu phải làm đúng hay làm sai đâu mà hỏi. ” Hắn hờ hững nói. Ha! Thật là chọc tức người ta mà.

\* Reng.. Reng \* Hết giờ rồi.

Lý Anh Phong bước xuống chỗ ngồi và hô “ Đứng ” cả lớp chào.

“ Các em có thể về, bạn học Huyền, em ở lại gặp tôi chút. ” Hàn Tử Mặc lên tiếng.

“ ... Nhi ơi! Mình đi ăn đi. ” Lý Anh Phong kéo tay Hoàng Thiên Nhi ra khỏi bàn sẵn lấy luôn chiếc ba lo nhỏ của Nhi.

“ Còn Băng mà, lớp trưởng cậu bị gì thế? ” Thấy Lý Anh Phong quá sức nhiệt tình Hoàng Thiên Nhi không khỏi ngạc nhiên.

“ Không sao! Để Băng và thầy nói chuyện đi, cậu đi với tôi. ” Không để Thiên Nhi trả lời Lý Anh Phong lập tức kéo Nhi không nhanh không chậm tiến tới cửa lớp rồi ra ngoài.

Người cạnh Hoàng Thiên Nhi bấy giờ mới bắt đầu đen mặt, cái này người ta gọi là 'trọng sắc khinh bạn' trong truyền thuyết sao? Tại sao chẳng nói chẳng rằng lại đi cùng người khác chứ? Thật đáng giận!

“ Lại đây. ” Hàn Tử Mặc ngồi trên chiếc ghế, nhẹ giọng. Huyền Thiên Băng nãy giờ đang một mặt suy tư bị hắn gọi thì giật cả mình.

“ Hả? ” Huyền Thiên Băng ngơ ngác nhìn Hàn Tử Mặc.
“ Lại đây, tôi không muốn nói lần hai. ”

“ … ” Không nói gì, cô bước tới chiếc bàn duy nhất được đặt trên bục.

“ Bỏ tay. ” còn 2 bước thì hắn nhanh chóng kéo cô lại ngồi trên đùi mình, dùng tay cố định cô lại, điều này khiến Huyền Thiên Băng không khỏi bực mình mà lên giọng.

“ Em nghĩ tôi nghe sao? ”

“ Tôi nghĩ anh nghe thì anh có nghe không? ”

“ Không. ”

“ Thế thì hỏi làm gì? Rảnh hơi. ”

“ … ” Hàn Tử Mặc không nói gì cả, chỉ im lặng vùi đầu vào cổ cô, mùi hương tóc nhè nhẹ thoáng qua cùng với chiếc cổ trắng ngần làm cho ăn thật muốn cắn, nghĩ là làm hắn lập tức mở miệng dùng răng cắn mạnh vào cổ cô.

“ Đau.. ” Có lẽ bị tôi luyện bởi những vết thương do huấn luyện, nhiệm vụ gây ra quá nhiều nên Huyền Thiên Băng chẳng màn đến những vết thương nhỏ, huống chi là vết cắn. Nói đau? Chỉ là cho anh ngưng thôi, thật ngứa.

" Tôi nói 'ĐAU ’ đấy. ” Huyền Thiên Băng khó chịu ra mặt.

“ … ” Hàn Tử Mặc thấy thế cũng không cắn nữa mà chỉ \*\*\*\* \*\*\* nhẹ vết cắn mà hắn đã gây ra.

\* Rầm \* Huyền Thiên Băng thấy hắn đã mất cảnh đi rất nhanh giác liền lấy hai khuỷu tay đẩy mạnh hắn ra phía sau. Do đang say mê chiếc cổ trắng ngần nên hắn không có chút gì là phòng bị, thế là té thôi.

“ Em! ” Hàn Tử Mặc mất thăng bằng nói.

“ Lêu lêu. ” Cô lè lưỡi chạy thẳng một mạch ra cổng trường.

“ Phù Phù, mệt thật! Hmm. ” Như nhớ ra điều gì Huyền Thiên Băng lập tức đi tới một tiệm thuốc.

\[…\]

. Tin nhắn .

\- Lão đại tiểu thư tới một tiệm thuốc. \(Thuộc hạ\)

\- Mua ? \(Mặc\)

\- Để tiểu thư đi tôi sẽ hỏi ạ. \(Thuộc hạ\)

\[ Đã xem \]

\[…\]

“ Lấy cho tôi một hộp thuốc tránh thai. ”

“ Cháu uống loại nào? ”

“ Càng mạnh càng tốt. ”

“ Được, cô bé, của cháu. ” Cô nhân viên mỉm cười đưa cho Huyền Thiên Băng.

“ Lát nữa nếu có người hỏi tôi đã mua gì, cô hãy nói tôi mua thuốc đau bụng, được chứ? ” Huyền Thiên Băng vừa lấy tiền trả vừa nói.

“ Được. ” Nghe cô nhân viên nói thế, Huyền Thiên Băng mới an tâm đi ra khỏi chỗ bán thuốc.

Một lát sau, một người đàn ông mặc đồ đen lại hỏi.

“ Xin chào, có thể cho tôi hỏi cô gái lúc nãy mua gì không? ”

“ À, cô bé hồi nãy đó hả, cô bé mua thuốc đau bụng. ”

“ Cảm ơn. ”

\[…\]

\- Lão đại, là thuốc đau bụng.

\[ Đã xem \]

\[…\]

\* Ring.. Ring \* Tiếng chuông điện thoại reo. Huyền Thiên Băng gọi Hoàng Thiên Nhi.

\- Alo. \(Băng\)

\- Sao thế Băng? \(Nhi\)

\- Đang ở đâu? \(Băng\)

“ A, lớp trưởng! ” bị giật điện thoại, Hoàng Thiên Nhi còn chưa kịp hoàn hồn thì Lý Anh Phong đã nói.

\- Ở với tôi. \(Phong\)

\- Lý Anh Phong? Tôi không gọi cậu. Đưa điện thoại cho Nhi. \(Băng\)

\- Tại sao? \(Phong\)

\- Còn hỏi? Cậu có quyền gì mà lấy điện thoại nó chứ? \(Băng\)

\- Phí lời. Tôi tắt. \(Phong\)

\- Nè..!

\* Tút tút, \*

“ Con mẹ nó, Lý Anh Phong chết tiệt! ”

\[…\]

\- Lão đại, tiểu thư vừa gọi tên người con trai khác.

\[ Đã xem \]

\[…\] Phía Hoàng Thiên Nhi.

“ Cậu làm gì thế Phong? Lỡ Băng giận tôi thì làm sao? ”

“ Tôi có chuyện muốn nói với cậu. ”

“ Chuyện gì thế? ”

“ Đi ăn với tôi đi, rồi tôi nói cho cậu. ”

“ Hmm, cũng được, cậu bao nhé! ”

“ Tôi bao, cậu trả tiền, thế nào? ”

“ Không! Như vậy thì khỏi đi. ”

“ Tôi đùa. ” Lý Anh Phong nắm lấy tay Hoàng Thiên Nhi đi tới một quán ăn gần đó.

“ Quán này được không? ”

“ Ừ.. Được. ” Hoàng Thiên Nhi có vẻ ngại ngùng..
Cả hai bước vào.

“ Xin hỏi cô cậu uống gì ạ? ” Nhân viên tiến lại bàn hỏi.

“ Cậu uống gì? ” Lý Anh Phong quay sang hỏi Hoàng Thiên Nhi.

“ Matcha trà xanh. ” Hoàng Thiên Nhi trả lời.

“ Được, 2 ly matcha trà xanh. ”

“ Vâng. ” Nhân viên phục vụ trả lời.

“ Cậu cũng thích uống? ” Hoàng Thiên Nhi buột miệng hỏi.

“ Không. ” Lý Anh Phong lắc đầu.

“ Thế sao gọi? ” Hoàng Thiên Nhi nhăn mặt khó hiểu.

“ Cậu thích. ”

Mặt Hoàng Thiên Nhi ngơ ngác chả hiểu gì. Lát sau, phục vụ mang thức uống lên. Hai người nói chuyện được 20 phút thì có người gọi tới.

“/Xin lỗi, mẹ tớ gọi. ” Hoàng Thiên Nhi đứng dậy ra khỏi quán. Cùng lúc đó thì ba Lý Anh Phong cũng gọi.

\- Dạ mẹ? \(Nhi\)

\- Con có chịu về chưa? \(Mamy\)

\- Về làm gì, con có nhà rồi. \(Nhi\)

\- Con! \(Mamy\)

\- Mẹ lại muốn con đi xem mắt chứ gì, con mới không đi! \(Nhi\)

\- Vậy thì con chuẩn bị nghỉ học ở trường đó đi. \(Mamy\)

\- Mẹ thật quá đáng! Đã vậy con không về! \(Nhi\)

\- Được rồi, ta chịu con, đi một lần nữa thôi, được không ? Ta sẽ không ép con nữa. \(Mamy\)

\- Được! Mẹ nhớ đó. \(Nhi\)

\- Ta sẽ gửi địa chỉ cho con. \(Mamy\)

\* Tút Tút \*

“ Xin lỗi lớp trưởng, mẹ tôi gọi có việc. Tôi đi trước nhé. ”

“ Được. ” Lý Anh Phong cười mỉm.
“ Xin lỗi nhé! ” Hoàng Thiên Nhi vừa nói vừa chạy ra khỏi quán về kí túc xá.

\_Góc giới thiệu nhân vật\_

Lý Anh Phong \(Lớp trưởng\): 19t, học giỏi, giàu, nhị thiếu gia nhà họ Lý.
Lý Thanh \(Đại thiếu gia\): 26t, đang quản lý một phần cơ nghiệp nhà họ Lý. Đã có vợ.
Hoài Thi Sang \(Bà Lý\): Mẹ của Lý Anh Phong và Lý Thanh.
Lý Thái Nhân \(Ông Lý\): Ba của Lý Anh Phong và Lý Thanh.
\-\-\-\-\-
Hoàng Thiên Kiệt:48t, Ba của Hoàng Thiên Nhi và Hoàng Khả Minh. \[Đã mất\]
Chu Thúy Vân: 38t, Mẹ của Hoàng Thiên Nhi và Hoàng Khả Minh.
Hoàng Khả Minh: Em trai của Hoàng Thiên Nhi, 18t. Mặc dù nhỏ hơn nhưng đã có thể quản lý rất nhiều công ty của Hoàng gia.