Bảo Bối Của Mặc Thiếu

Chương 41: Sóng gió




Dứt lời Mặc Tiêu Dao ôm eo Ám Nguyệt đi ra ngoài trước ánh mắt đầy căm phẫn của Trần Tuấn Khang. Anh ta siết chặt tay thành nắm đấm, trán nổi gân xanh. Còn đám nằm dưới sàn thì khỏi phải nói, kẻ ôm đầu, kẻ ôm bụng, kẻ ôm mặt kêu la nhìn Mặc Tiêu Dao bằng ánh mắt kinh sợ.

“Trần thiếu, anh phải trả thêm tiền cho chúng tôi.”

“Phải đó, không phải anh nói gắn ta chỉ là hạng xoàng thôi sao?”

“Xoàng cái khỉ, nhìn xem bọn tôi bị đánh thành dạng gì rồi?” Vài tên lê lết bò ra từ phía cửa WC.

Mấy tên này còn thảm gấp bội, khắp mặt be bét máu, hàm tiền đạo rơi rớt ở đâu cũng không biết.

Nhìn những kẻ được mình thuê đi xử lí Mặc Tiêu Dao bị đánh cho không tàn cũng phế, lửa giận của Trần Tuấn Khang bốc tên đến tận đỉnh đầu. Anh ta dựa vào bản điều tra thân thế của Mặc Hải Vũ, nghĩ anh chỉ là hạng tôm tép không đáng để mắt đến nên chủ quan tìm tạm vài tên lưu manh đến để dạy dỗ, nào có ngờ…

“Một lũ vô dụng.” Anh ta nghiến răng ném tấm thẻ lên bàn rồi rời đi.



Trong phòng vang lên tiếng cười vui đầy mãn nguyện của Ám Nguyệt.

“Trần Tuấn Khang ơi là Trần Tuấn Khang, anh có biết mình đã đụng phải người không nên đụng rồi không?”

Mặc Tiêu Dao từ trong phòng tắm bước ra, anh mặc bộ áo tắm màu xám, tay đang lau lau mái tóc ướt nhướng mày nhìn cô: “Vui lắm à?”

Ám Nguyệt rời mắt khỏi màn hình lap top nhìn anh cười tươi rói nói: “Tên ngu ấy nghĩ tùy tiện tìm vài tên đến gây khó dễ để anh biết khó mà lui. Suy nghĩ này cũng ấu trĩ quá rồi.”

“Lại đây.”

Ám Nguyệt nghe lời gấp laptop lại đặt bên bàn rồi tiến đến sấy tóc giúp Mặc Tiêu Dao. Hương thơm từ người anh phảng phất quấn lấy lấy cô thật đễ chịu.

“Ngày mai tôi phải bay về một chuyến.”

“Bên tổ chức có chuyện gì sao?” Ám Nguyệt có chút ngạc nhiên.



“Ừm, xưởng vũ khí bên Siber bị cháy. Nam Dương bị kẻ nào đó ám toán. Tôi phải qua đó một chuyến.”

“Vậy em đi với anh.”

“Không cần.” Tay cầm máy sấy của Ám Nguyệt bị Mặc Tiêu Dao nắm chặt. Anh tắt máy để qua một bên rồi xoay người lại ôm lấy cô.

“Chẳng phải kế hoạch của em đang đến màn cao trào? Ở lại xử lí cho tốt, cần gì cứ gọi cho Bạch Phong.”

“Vâng.” Dù rất muốn đi cùng anh nhưng quả thật dự án kí kết với Trần gia đang trên đà hoàn thiện, tạm thời cô không thể vắng mặt lúc này.



Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Mặc Tiêu Dao đã rời đi. Điện thoại cô liên tục là những cuộc gọi điện thoại khẩn.

“Alo, có chuyện gì?”

“Ám tổng, cô mau đến tập đoàn đi. Xảy ra chuyện lớn rồi.”

Vừa đến tới sảnh của tập đoàn, phóng viên nhà báo đã bao vây kín lấy lấy lối ra vô. Bảo vệ khó khăn lắm mới mở được đường cho Ám Nguyệt vô trong.

“Ám tổng, cô giải thích sao về chuyện lần này?”

“Có chuyện như vậy sao?”

“Thực hư là thế nào?”

“Cô có thể cho biết chút thông tin không?”

Thoát khỏi đám phóng viên, Ám Nguyệt liền truyền xuống nội bộ tập đoàn cho mở một cuộc họp khẩn, rất nhanh tất cả đã có mặt đông đủ.

Chiếu trên màn hình lớn, liên tiếp là những bài đăng về việc tập đoàn lớn Quill để lộ bản thiết kế ra ngoài dẫn tới tổn thất nặng nề. Tin này nhanh chóng chiếm chọn ghế đầu hot search.

“Trong nhóm phụ trách dự án lần này chỉ có mười người, đều đã có thời gian gắn bó với tập đoàn lâu dài. Là ai làm?” Ám Nguyệt nghiêm mặt chống khoanh tay dựa người vài ghế hỏi.



“Ám tổng, chúng tôi đều là người có đạo đức nghề nghiệp, đãi ngộ của tập đoàn cũng rất tốt. Tôi nghĩ không ai lại tự đạp đổ chén cơm của mình.”

“Phải đó Ám tổng, chuyện này không liên quan đến chúng tôi.”

“Tài liệu sau mỗi buổi đều được đêm đến cất tại phòng riêng của tổng giám đốc, vì vậy không thể có chuyện bị truyền ra ngoài.”

Kiểm tra camara tổng, phát hiện toàn bộ dữ liệu đều đã bị xóa sạch. Kẻ này làm việc rất cẩn thận.

Ám Nguyệt trầm ngâm một lát rồi cho mọi người tan họp, dù sao chuyện này cũng đang đi đúng theo quỹ đạo của nó.

Đợi đến khi căn phòng trở nên yên tĩnh chỉ còn lại một mình Ám Nguyệt, ánh mắt cô nhìn chăm chăm vào màn hình laptop khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười ma mị.



Tại biệt thự Trần gia vang lên tiếng cười khoái trá.

“Chúc mừng Trần lão ông đã sắp nắm trong tay thêm một tập đoàn lớn. Khỏi phải nói thế lực vươn xa, vươn cao.” Trương Thiết - ba của Trương Đình nói.

“Không ngờ lại dễ dàng như vậy.”

Mẹ của Trương Đình, Thẩm Ngọc Lan phu nhân ra hiệu ánh mắt với cô ta rồi nói: “Nhân chuyện vui này, cũng nên tính đến hạnh phúc của hai đứa nhỏ phải không Trần lão gia.”

“Tuấn Khang anh tuấn tài giỏi, Trương Đình nhà chúng tôi cũng xinh đẹp, sắc xảo. Hai đứa nó quá đẹp đôi, tình cảm cũng rất tốt chi bằng chọn ngày đẹp tổ chức hôn lễ cho hai đứa sớm ngày về chung một nhà.”

Bà ta nói hay như hát, ngụ ý rất rõ ràng muốn nhanh chóng để Trương Đình được gả làm dâu nhà hào môn, tránh sau này Trần gia lớn mạnh rồi lại trở mặt không nhận người.

“Đúng là nên tính đến rồi, Tuấn Khang cũng không còn nhỏ nữa.” Trần Tuấn Khải nói.

“Tuấn Khang con thấy sao?”

Trần Tuấn Khang nghe vậy thì hơi khựng lại, sau đó cười gượng gạo nói: “Dạ, đợi xong việc…” Thấy Trần Tuấn Khải tỏ ý không hài lòng Trần Tuấn Khang đành đổi lại: “Đều nghe theo ba.”