Bảo Bối Của Mặc Thiếu

Chương 30: Kẻ thù ngay trước mắt mà chẳng thể làm gì




Ám Nguyệt dìu Từ quản gia đến bên bàn, cô an ủi ông lão vài câu sau đó từ từ giải đáp những thắc mắc của ông.

“Tiểu thư tại sao cô phải giả chết lừa lão già này chứ? Tôi thật sự không còn mặt mũi nào để đi gặp phu nhân và lão gia.”

“Từ quản gia, thật xin lỗi. Con là có nỗi khổ riêng. Nếu con không làm vậy dám người đó cũng sẽ đuổi cùng giết tận.”

“Vậy…vậy một năm nay cô đã đi đâu? Ở đâu? Sống có tốt không?”

Ám Nguyệt khẽ thở dài:" Trời không tuyệt đường người có lòng, khi đó con vô tình gặp được một người, người ấy đã cho con một cuộc đời mới. Hiện tại con sống rất tốt, ông đừng lo."

Đối với thân phận hiện tại của mình, Ám Nguyệt không thể để lộ ra vì vậy những gì cô nói đều rất khái quát và không nhắc đến Mặc Tiêu Dao một câu nào.

Với Từ quản gia mà nói,ông biết càng ít thì càng an toàn. Ám Nguyệt không thể để mình làm liên lụy đến ông.

“Cô bảo lão già này không ko làm sao được, cô xanh xao quá.”

Ám Nguyệt không đáp mà chỉ cười nhạt, cuộc sống hiện tại của cô đúng là rất tốt nhưng lại quá nguy hiểm. Cái mạng nhỏ này cũng suýt mất đến ba bốn lần.

Từ quản gia thở dài một hơi, ông lại nói: “Thật may ông trời có mắt vẫn niệm tình giữ lại giọt máu của lão gia.”

Rồi đột nhiên sắc mặt ông lại trầm lại, ông cầm chặt lấy tay cô nói với giọng nghiêm túc: “Tiểu thư lần này cô về bao lâu?”

“Xong việc, con sẽ bay trở lại đó. Có chuyện gì sao?” Thấy ông đột nhiên trở nên nghiêm túc, Ám Nguyệt cảm thấy khó hiểu.



“Vậy thì tốt rồi, tiểu thư hứa với tôi cô đừng bao giờ đi gặp tên khốn Trần Tuấn Khang có được không?”

“Tại sao?”

“Nhà họ Trần hiện đang không ngừng lớn mạnh, cô tuyệt đối đừng để hắn biết cô còn sống. Hắn sẽ gây khó dễ cho cô. Một năm nay, tháng nào hắn cũng đến đây khi thì nói lời yêu thương khi lại chỉ thẳng di ảnh cô chửi rủa. Tên khốn đấy điên rồi.”

Ám Nguyệt khẽ nhíu mày vừa nghe đến cái tên này ánh mắt cô không giấu được tia sát khí nồng đậm.

“Vậy sao? Hắn ta dám đến đây?”

“Xin lỗi, tôi không ngăn được hắn.”

Nhận thấy sắc mặt cô thay đổi, Từ quản gia gấp gáp nói: “Tiểu thư, cô hứa với lão già này có được không? Hiện giờ cô đã có một cuộc đời mới, cô hãy buông bỏ thù hận đi. Lão gia và phu nhân sẽ không vui khi thấy cô mãi mãi sống trong thù hận. Họ mong cô có thể bình bình an an sống đến cuối đời. Còn về đám người đó, bọn họ làm ác sẽ có ngày nhận quả báo thôi.”

Nhân quả? Quả báo? Không phải Ám Nguyệt không tin mà là cô không thể đợi được đến ngày đó. Buông bỏ thù hận? Có thể sao? Câu trả lời là không, mối thù ấy sâu tựa biển khơi, cao thấu trời xanh cho dù làm ma cô cũng phải khéo chúng cùng chôn.

Ám Nguyệt rút tay ra khỏi tay ông, cô nói: “Từ quản gia, xin lỗi con không thể. Nhưng ông yên tâm con tự mình có tính toán riêng. Trước khi những kẻ đó chết, cho dù chỉ còn một hơi tàn con cũng sẽ phải quật cường mà sống.”

Biết không khuyên nổi cô, Từ quản gia chỉ biết thở dài thườn thượt. Có lẽ ông cũng đã nhận ra sự thay đổi rõ rệt từ cô khác hẳn so với một năm về trước.

“Tiểu thư à, lão già này không khuyên nổi cô mà. Vậy tôi đi chợ mua ít đồ về nấu cỗ cúng cho lão gia, phu nhân và thiếu gia.”

“Đợi chút.” Ám Nguyệt lấy ra một phong bao dày cộm đưa cho Từ quản gia, cô nói: “Vất vả cho ông rồi, Từ quản gia ông cầm tạm chút kinh phí sau này mỗi tháng con đều gửi tiền cho ông.” Không để cho Từ quản gia có cơ hội từ chối Ám Nguyệt nhét vào tay ông rồi quay người đi đến gian thờ: “Con đói rồi.”



“Vậy, tiểu thư cô ở nhà khi thấy tiến động ở cửa trước thì tránh đi nhé. Nay là ngày giỗ tôi sợ tên Trần Tuấn Khang đó lại tới.”

“Được, con biết rồi.”

Quả nhiên Từ quản gia vừa đi thì Trần Tuấn Khang xách theo giỏ hoa quả tới. Trên tay hắn còn cầm theo một lẵng hoa hồng đỏ rực.

Ám Nguyệt đứng dựa người vào một góc khuất lặng lẽ quan sát. Hai tay cô siết chặt đến bật máu, ánh mắt nhìn hắn lạnh như băng. Cô rất muốn lao ra một dao giết chết hắn nhưng hiện tại chưa phải là lúc. Ám Nguyệt hít thở sâu để trấn tĩnh, có lẽ ở cạnh Mặc Tiêu Dao lâu ngày mà Ám Nguyệt đã học được cách điều tiết cảm xúc.

Trần Tuấn Khang đặt giỏ hoa quả trên bàn, bó hoa hồng đặt trước di ảnh cô. Hắn châm nén nhang thắp cho từng người một, cuối cùng dừng lại ở cô.

“Quyên nhi, anh đến thăm em.”

Trần Tuấn Khang cầm bức di ảnh của cô vướt ve, ánh mắt lộ ra tia buồn khổ thoáng qua.

“Quyên nhi, tôi không muốn tổn hại em. Em có biết khó khăn lắm tôi mới cầu xin được người đó tha cho em con đường sống?”

“Vậy mà em dám phụ lòng tốt của tôi? Tôi đã cho em chết chưa? Em còn phải hầu hạ tôi.”

“Quyên nhi ơi Quyên nhi, tôi lại nhớ em rồi.”

Hắn cứ thế như kẻ điên độc thoại một mình, khi thì u ất nhớ thương, khi lại tức giận hung ác.

Ám Nguyệt đứng một góc mà thấm không nổi những lời yêu thương ngọt ngào của hắn. Cô cảm thấy ghê tởm tột cùng.