Bảo Bối Của Mặc Thiếu

Chương 17




Với năng lực của bản thân, Ám Nguyệt dễ dàng vượt qua vòng phỏng vấn và trở thành nhân viên công ty.

"Tôi đã xem qua hồ sơ, ngày mai cô có thể đi làm." Nữ nhân viên đặt tập hồ sơ xuống bàn nói.

"Cảm ơn."

Cùng lúc đó cuộc họp với lãnh đạo cấp cao đang diễn ra, trong suốt buổi họp bầu không khí vô cùng lí bách. Nhìn vào gương mặt của vị sếp mới ai nấy đều thấp thỏm không yên.

Cho đến khi người cuối cùng đứng lên báo cáo tình hình hiện tại của công ty, cuộc họp mới tan.

"Giám đốc, tôi có thể vinh dự mời này một bữa?"

Bạch Phong vịn ghế đứng dậy nhìn người đàn ông trước mắt. Ông ta là Lucbua giám đốc cũ, hiện đang đảm nhận chúc vụ gió giám đốc.

"Được thôi."

...

Trở về căn biệt thự riêng của Mặc Tiêu Dao, Ám Nguyệt nhanh chóng lên phòng thay một bộ quần áo thoải mái rồi bắt tay vào công cuộc điều tra.

"Doanh thu của công ty vài năm trở lại đây đều rất tốt nhưng kì lạ..."

Cô xem từng tập tài liệu lấy được từ chỗ Bạch Phong, giấy tờ trải đầy cả phòng.

"Tuy doanh thu tốt nhưng năm này so với năm trước chỉ tăng hơn 2% dậm chân tại chỗ. So với các chi nhánh trải rộng ở các nước khác đúng thật là kém hơn rất nhiều."

Cả căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn âm thanh của tiếng giấy tờ chạm vào nhau tạo ra tiếng xoẹt xoẹt.



"Đối chiếu số lượng hàng bán ra và doanh thu về đều rất cân xứng vậy vấn đề nằm ở đâu?" Không tìm ra chút sơ hở nào, phải nói tất cả đều được xử lí rất hoàn hảo.

Vò đầu bứt tai một lúc Ám Nguyệt quyết định xuống nhà kiếm chút gì ăn sau đó ra ngoài đi dạo để tâm tình thoải mái, đầu óc thông thoáng hơn.

Trời về đêm khá mát mẻ, trên nền trời lấp lánh những ánh sao sáng. Mải suy nghĩ, Ám Nguyệt đã đi ra khỏi con đường rẽ vào căn biệt thự từ bao giờ, giờ nhìn lại trước mắt là một khu chợ hai bên đường bày bán những món ăn đa dạng, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra như đang gọi mời.

Dòng kí ức xưa cũ như một thước phim ngắn chạy trong đầu cô. Trước đó không lâu gia đình gặp biến cố lớn chỉ còn hai anh em nương tựa lẫn nhau. Khi đó trong người cũng không còn nhiều tiền, Hàn Cẩn Huy liền kéo theo đứa e gái của mình đến khu chợ đêm. Đó là lần đầu tiên Ám Nguyệt ăn những món ăn lề đường. Hàn Cẩn Huy dẫn cô đi hết gian hàng này đến gian hàng khác, mua cho cô những món ăn ngon, những thức uống lạ.

Nhớ lại những ngày tháng ấy tuy khó khăn nhưng ngập tràn hạnh phúc bởi ít ra cô còn được bao bọc bởi tình yêu thương của anh trai.

Mạch suy nghĩ bị cắt ngang khi tay cô bị nắm lấy là một đứa bé trai chừng năm sáu tuổi, quần áo rách rưới, khuôn mặt lấm lem gầy gò nhưng đôi mắt rất tinh lanh.

"Cứu...cứu..." Nó cất giọng rất nhỏ sau đó kéo cô trở lại con đường trước.

"Ranh con, mày đâu rồi?"

"Đại ca nó ở kia."

Một đám đàn ông lực lưỡng khoảng năm sáu người chạy tới, nhìn nét mặt tên nào tên nấy đều rất hung tợn.

"Cuối cùng cũng tìm thấy."

"Đại ca, nó đang núp sau lưng cô ta." Tên mặt sẹo chỉ thẳng vào Ám Nguyệt nói.

"Ồ một em gái xinh đẹp. Đại ca thì ra nhóc con này là đang tìm người chơi cùng chúng ta." Một tên râu bợm nhìn cô bằng ánh mắt thèm thuồng, miệng cười gian nói.

Tên được bọn chúng gọi là đại ca cũng lên tiếng: "Cô em mau giao nó ra đây đêm nay tụi anh sẽ nhẹ nhàng."

Ám Nguyệt vốn chẳng muốn dính dáng gì đến chuyện này nhưng những ánh mắt của bọn chúng thật làm cô ghê tởm. Cô đứng chắn trước mặt cậu nhóc, ánh mắt đằm đằm sát khí, vừa hay trong người đang bực bội không biết giải tỏa thế nào.



"Một lũ đàn ông lại đi đuổi đánh một đứa trẻ? Hơn nữa nhiều người như vậy còn không bắt được, chúng mày không thấy mất mặt?" Ám Nguyệt cười khẩy nói.

"Không phải chuyện của cô em, cô em đừng nên nhiều chuyện. Mau giao nó ra đây." Tên cầm đầu có vẻ hơi mất bình tĩnh.

Thấy cô vẫn đứng chắn trước đứa bé, tên mặt sẹo lại lên tiếng: "Đại ca em bắt tên nhãi kia về trước, đại ca cứ từ từ chơi lát tụi này sẽ quay lại."

"Được, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt."

Ám Nguyệt thủ thế vật tên đang lao về phía mình ngã vật ra đất.

"Thì ra con nhãi này biết chút võ công.". Ngôn Tình Ngược

Cả bốn năm tên cùng xông vào một lúc, Ám Nguyệt nắm đầu một tên gần nhất làm trụ xoay người đá văng những tên còn lại. Cô còn không quên để lại trên cổ bọn họ một vết cắt rất ngọt do ám khí trong tay gây ra. Vốn định dùng súng nhưng lại sợ gây sự chú ý của mọi người xung quanh. Dù sao Mặc Tiêu Dao cũng chỉ cho cô thời gian hai tuần nếu bị cảnh sát chú ý đến thì sẽ không hay.

Xử lí xong xuôi bọn đàn em, Ám Nguyệt bước lại xốc tên kia lên gằn giọng nói: "Muốn dở trò? Vậy xem mày còn mạng không đã." Ngay lập tức một cú đấm nện thẳng xuống mặt hắn và sau đó là liên hoàn những cú đấm khác.

Uất ức trong lòng đã nhiều ngày không nguôi nay lại được phen chút giận cũng làm tâm tình cô tốt hơn. Cô đứng dậy phóng một chiếc áo khí sắc bén vào chính giữa cổ hắn, máu tanh văng đầy trên nền đất.

"Không biết lượng sức, tự tìm đường chết."

Đang định khoát tay bỏ đi thì bàn tay lại một lần nữa bị đứa bé kia kéo lại.

"Chị, chị ơi cảm ơn chị."

"Bọn chúng đều chết hết rồi, không còn gì đe dọa nhóc nữa đâu mau đi đi."

"Kẻ xấu, kẻ xấu có rất nhiều."