Bảo Bối Của Đường Thiếu

Chương 2: Cô bé ngốc theo tôi về nhà




Nửa đường cơn mưa xối xuống tầm tã, cần gạt nước trước đầu xe hoạt động liên tục. Khung cảnh hai bên đường nhòa nhạt xa dần dưới màn mưa. Thịnh Nhất Minh kiên nhẫn lái khá chậm vì thế gần ba tiếng đồng hồ sau mới về tới thị trấn S.

Cậu ta và Đường Bảo cùng nhau xuống xe. Nhà bọn họ sát cạnh thật tiện lợi, còn Đường Thiếu Nguyên thì cách tới hai dãy phố. Tọa lạc ở khu đất vàng dành cho đại gia, người tầm trung cũng không thể rớ vào. Có đôi khi cậu ấm Thiếu Nguyên ao ước chuyển sang sống cùng bọn họ nhưng thân phận và tình cảnh không cho phép.

Hắn là miếng mồi ngon béo bở trong mắt bao người nhất là những con sói đói chung quanh luôn thèm thuồng dòm ngó. Từ nhỏ hắn đã bị bắt cóc tống tiền, bị nguy hiểm tính mạng. Từ đó cả Đường gia luôn chăm sóc bảo hộ hắn cẩn thận, đi đâu cũng có vệ sĩ theo cùng. Duy chỉ hôm nay hắn thành công bỏ trốn, điện thoại cũng vứt ở nhà chỉ đem theo cái cùi bắp xài đỡ. Hai đứa kia cũng vậy. Dám cá giờ đang bị người nhà mắng om sòm cho coi. Là hắn đã liên lụy bọn họ rồi.

Thiếu Nguyên vừa lái xe vừa suy nghĩ.

Lại chợt nhớ ra là hai kẻ kia năn nỉ hắn đi cùng cơ mà, người bị liên lụy phải là hắn mới phải chứ. Giờ trong nhà hắn cũng chẳng khá hơn là bao đâu, có lẽ hắn đã tùy hứng quá rồi, lần sau nhất định không cắt đuôi đám vệ sĩ nữa.

Lão Đường kinh doanh trên nhiều lĩnh vực, là ông trùm bất động sản sở hữu hai tiểu đảo và khá nhiều khu nghỉ dưỡng, nhà hàng, khách sạn trong và ngoài nước. Ai biết sau lưng còn cho một chân vào thế giới ngầm, khối tài sản chìm khó mà thống kê nổi.

Vì thế lão Đường và phu nhân thường xuyên vắng nhà. Cả biệt thự rộng lớn chỉ có mình hắn, quản gia, đám vệ sĩ và bốn người giúp việc. Hai người phụ trách trong nhà, hai người phụ trách ngoài vườn đều là bà con xa của gia đình hắn. Cũng chỉ có chút mối quan hệ dây mơ rễ má lão Đường và bà Đường mới tin tưởng để ở lại chăm sóc cục vàng của ổng bả và ngôi nhà.

Trên Đường Thiếu còn có hai anh lớn đều đã tốt nghiệp quản trị kinh doanh phụ điều hành quản lí chuỗi nhà hàng khách sạn. Gánh hết trọng trách giùm hắn. Cho nên cuộc sống Đường Thiếu Nguyên tương đối dễ thở, không còn bị áp lực gì đè nặng trên vai có thể tự do lựa chọn nghề nghiệp yêu thích. Hai anh lớn đều điềm đạm trưởng thành còn rất quan tâm hắn, hắn muốn gì đều sẽ đáp ứng. Coi hắn như là cục bột nhỏ nâng niu trân quý, nhường nhịn hết thảy. Nói chung hắn được cưng chiều yêu thương nhất nhà. Cuộc sống của hắn chẳng còn gì phải bận tâm cả.

Nếu như... nếu như không có chuyện xảy ra hôm nay.

Brừm...

Đèn pha chiếu sáng trưng. Chiếc Porsche lăn bánh vào khuôn viên, mưa vẫn đổ ào ào, sấm rền chớp giật. Giữa màn mưa như trút nước Thiếu Nguyên nhìn thấy một đám người từ trong biệt thự chạy ra hốt hoảng tái xanh mặt.

Gần chục tên vệ sĩ đội màn mưa chỉ có hai chị giúp việc cầm dù. Lão quản gia già chống cây gậy lom khom thiếu điều muốn té xuống đất. Khóc rướm nước, đuôi mắt nhăn nhúm vệt chân chim.

"Trời ơi tiểu thiếu gia cậu đi đâu để già tìm khắp nơi, để già chết đi cho rồi. Nếu không lão gia, phu nhân cũng đánh chết già, họ đang trên đường trở về đây."

"Ơn trời tiểu thiếu gia cơ thể lành lặn bình yên vô sự, trở về là tốt rồi. Lão quản gia ông đừng làm quá lên thế." Hai chị giúp việc vừa che dù cho Thiếu Nguyên bước ra khỏi xe, vừa nhìn ngắm hắn một lượt sau đó nói với quản gia.

Hai chị ta chăm sóc Thiếu Nguyên từ nhỏ nên rất yêu thương hắn, cũng hiểu rõ hắn bức bối ngột ngạt không muốn bị quản chế gò bó, hiểu được tâm tư muốn thoải mái sinh hoạt tự do vui chơi như bao đứa trẻ khác. Nhất là đến cái tuổi có chút nổi loạn này. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tiểu thiếu gia hôm nay hành xử không đúng làm mọi người lo lắng cả nhà loạn như mớ bòng bong.

"Tiểu thiếu gia à, lần sau cậu đừng tự ý ra ngoài một mình nữa có được không. Tiểu thiếu gia có mệnh hệ nào tất cả bọn tôi đều tiêu đời."

"Được. Hôm nay tôi sai. Lần sau ra ngoài sẽ báo với mọi người một tiếng cũng sẽ dẫn bọn họ đi cùng." Bọn họ ở đây là đám vệ sĩ, Thiếu Nguyên đảo mắt nhìn chúng. Rồi thu tầm mắt về.

"Lão già ông cũng đứng lên đi. Lão Đường, bà Đường về trách tội các người tôi sẽ gánh hết không làm liên lụy các người. Họ thương tôi cùng lắm đánh vài cây, mắng vài câu là xong. Yên tâm đi. Không chết được." Thiếu Nguyên nhe răng cười như chẳng sợ trời sợ đất, đem chìa khóa vứt vào cho đám vệ sĩ đang đứng dưới màn mưa, rảnh tay đem đút túi quần nghênh ngang sải bước vào nhà.

Lão quản gia già cầm cây gậy lòm khòm nhìn theo, run run bảo: "Xem cái tính nết này đi coi trời bằng vung, đến bao giờ mới trưởng thành được đây chứ hả. Thật là xấc xược."

Hai chị giúp việc tủm tỉm cười. Đem dù che cho ông ấy. Biết quản gia thương tiểu thiếu gia nhất nhà. Thương quá nên mới quạu vậy đó.

"Quản gia ông đừng càu nhàu nữa mau vào trong thôi, lớn tuổi rồi đứng giầm mưa đổ bệnh ra bây giờ."

Rào rào...

Rào rào...

Nước ấm từ trên vòi sen xối xuống khắp cơ thể Đường Thiếu Nguyên, vừa tắm gội vừa nghĩ tới sự việc xảy ra trong rừng. Hắn thất thần giây phút đứng bất động, cả căn phòng hoa lệ bỗng nhiên im ắng tới lạ thường, chỉ còn nghe tiếng nước chảy tóc tách từ trong gian tắm vọng ra.

Căn phòng ngoài giường ngủ, góc học tập còn xếp đầy mô hình máy bay do Đường Thiếu Nguyên tự chế, diều lượn đủ màu đủ loại, kệ sách trinh thám sách tham khảo chất dày, bài trí hết sức ngăn nắp gọn gàng. Nhìn chung gian phòng chẳng thiếu thứ chi như một loại sở thích, một niềm đam mê cháy bỏng của tuổi trẻ.

Vu u vu u... bỗng có cơn gió buốt lạnh mang theo những giọt nước li ti hắt vào phòng, bức mành tốc lên phấp phới. Những cánh hồng nhung đỏ thắm men theo cơn gió cuốn bay vào.

Vô tình hữu ý những cánh hoa rơi xuống chiếc giường êm ái của Đường Thiếu Nguyên, rải đầy trên mặt nệm trắng muốt tạo thành mảng sắc tình tuyệt mĩ.

Cạch...

Cửa phòng tắm bật mở. Đường Thiếu Nguyên quấn khăn nửa thân dưới bước ra, để lộ cơ bụng sáu múi cùng khuôn ngực tráng kiện hoàn mĩ. Hắn nhíu mày khịt khịt mũi hít vào mùi hương thơm quyến rũ lòng người, mùi hương như hệt lúc ở trên xe hắn đã ngửi qua. Cơ mà hắn tìm mãi vẫn không thấy gì bất thường ở trong phòng, ngay cả những cánh hoa trên nệm cũng chẳng còn thấy đâu nữa cả.

Cho rằng gió mang hương hồng từ khu vườn bay vào bởi trong vườn cũng trồng rất nhiều hồng, Thiếu Nguyên thôi không bận tâm thắc mắc. Rót cốc nước ấm uống vài ngụm, hắn cúi người cầm lấy chiếc iPhone bị vứt bừa ở trên nệm từ ban sáng khi vội bỏ trốn qua cửa sổ, nước từ trên đầu tóc hắn theo đó nhỏ xuống nệm tong tong.

Nhập mật khẩu lướt màn hình xem sơ sơ, Thiếu Nguyên thấy có quá nhiều cuộc gọi nhỡ từ người thân và cả hạ nhân trong nhà. Lúc này bên ngoài có âm thanh gõ cửa truyền vào. Cộc cộc cộc cộc... là chị giúp việc gọi hắn.

"Tiểu thiếu gia ơi ông bà chủ về rồi, cậu mau xuống dưới. Phải làm sao đây ông bà chủ hình như rất tức giận. Đi thẳng từ AX về đây cơ mà." Tiếng gõ cửa cùng âm thanh truyền vào trong phòng, giọng lại nhỏ dần nhỏ dần, chị giúp việc dường như vô cùng lo lắng.

Đường Thiếu Nguyên nhíu mày dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên chưa đầy ba phút sau ở đại sảnh là hắn đang quỳ gối, một bạt tai giáng xuống gương mặt trắng trẻo thanh tú của hắn. Lão Đường vừa đánh vừa mắng xối xả. Có thể thấy rõ đầu tóc ông ấy còn ướt thấm, là đội mưa chạy vội vào trong nhà, còn chẳng phải lo cho an nguy của hắn hay sao. Lão đã nhắc nhở hắn bao lần phải cẩn thận khi ra ngoài, phải mang theo vệ sĩ, vì sao hắn không chịu nghe lời, chuyện năm xưa hắn quên cả rồi sao?

"Đường Thiếu Nguyên mày là tên nghiệt súc."

"Ông xã đừng đánh nữa, đau con chúng ta."

Bà Đường được giúp việc cầm khăn lau trán cho, thấy vậy tá hỏa đẩy người giúp việc ra lao tới ngăn bàn tay lão Đường đang tính hạ thêm một bạt nữa. Lão quản gia cũng thêm vào:

"Lão gia, tiểu thiếu gia còn quá nhỏ khó tránh suy nghĩ nông nỗi bốc đồng, từ từ dạy dỗ cũng không muộn. Cậu ấy chạy xe cả đoạn đường xa về đây cũng chưa ăn uống nghỉ ngơi gì, ngài còn đánh nữa thiếu gia sẽ không trụ nổi."

Lão quản gia chua xót can thiệp.

Lão Đường hừ lạnh. Trừng mắt với ông: "Là các người nuông chiều bao che cho nó quá nhiều nó mới ngông nghênh thái độ như hôm nay đó, các người cũng không thoát tội đâu."

"Lão gia." Quản gia, đám hạ nhân, vệ sĩ quỳ hết cả xuống. Kinh sợ. Đường Thiếu Nguyên nhíu mày xin tha cho họ.

"Lão Đường à tôi tự làm tự chịu liên quan gì tới bọn họ. Tôi nhảy cửa sổ tầng hai, bọn họ đuổi không kịp chỉ trách bọn họ quá vô dụng thôi. Lại nữa giờ tôi lớn tướng rồi tay không tấc sắt cũng một chọi chục thằng, đứa nào dám động vào tôi. Ba ba à ông đừng bảo thủ quá nha."

Đường Thiếu Nguyên vỗ ngực dõng dạc như con ếch vừa nhảy khỏi miệng hố. Mẹ Đường lắc đầu nháy mắt ý bảo hắn đừng nói thêm gì nữa, càng nói chỉ càng tổ chọc giận cha hắn thôi. Uổng công cả đám đều đang vắt kiệt sức xin xỏ giùm cho hắn.

"Hừ, học được vài ba ngón võ mèo quào thì chẳng còn coi ai ra gì. Hôm nay mi tránh được viên đạn này thì bọn họ sẽ được tha."

Lão Đường dứt lời họng súng chĩa thẳng vào trán Đường Thiếu Nguyên. Ôi cái vầng trán cao ráo trắng trẻo đó nếu bỗng dưng nở rộ ra một đóa hoa đỏ, mọi người không tưởng tượng nổi nó kinh khủng tới dạng nào.

"Ông xã đừng mà."

"Lão gia xin khai ân."

Ai nấy bật thét lên bám víu quanh chân lão Đường khóc lóc xin xỏ, run cầm cập. Cơ mà kẻ bị chĩa họng súng vẫn quỳ yên bất động xem như chẳng có chuyện gì.

"Cái đứa nhỏ này sao lại cứng miệng tới vậy, mau bồi tội với ba con đi. Mau xin ông ấy tha thứ, mau nói con biết lỗi rồi từ nay sẽ không tái phạm nữa." Mẹ Đường khóc hết nước mắt. Váy xẻ tà đoan trang quỳ tới thảm thương.

Hết cách, Thiếu Nguyên trước sau vẫn mím môi cứng miệng cho rằng lão Đường quá gia trưởng độc đoán. Hắn còn trừng mắt nhìn thẳng vào ông ý nói: "Ba ba ông có giỏi thì bắn đi. Tôi căn bản không sợ ông."

"Ngươi... tên súc sinh này." Lão đường vốn chỉ muốn dọa con trẻ sợ mà hối tội, nào ngờ nó chẳng sợ còn thách thức ông. Thẹn quá hóa giận, ngón trỏ từ từ co vào trong ý muốn bóp cò. Cả nhà bao nhiêu người mở to mắt kinh hoàng há hốc mồm.

"Ông xã đừng mà."

"Lão gia..."

"Lão gia..."