Này một tuần này, ngày ngày Lăng Húc đều thực nghiêm túc mà học làm bánh với các thợ khác.
Từ vừa đầu chỉ có thể ở bên cạnh làm trợ thủ, đến bây giờ đã có thể đủ độc lập hoàn thành bánh Brioche, tuy rằng muốn đem bán thì còn hơi kém một chút, nhưng khẩu cảm cùng hương vị ngay cả bà chủ cũng đánh điểm cao cho cậu.
Lăng Húc cảm thấy rất đắc ý, cậu nói với Lưu Đồng: “Anh Lưu, tôi rất có thiên phú đúng không.”
Lưu Đồng cười cười không nói lời nào.
“Cười cái gì?” Lăng Húc hỏi.
Lúc này, một người thợ làm bánh khác trong tiệm nói rằng: “Cậu không biết lúc cậu vừa tới phải cố gắng bao nhiêu mới có được tay nghề như bây giờ đâu.”
Lăng Húc nhìn bánh mì cầm trong tay, một hơi cắn xuống, tất cả đều là mùi bơ mềm mại.
Lúc đến Mễ Tô Trang Viên xin việc, bà chủ đã thương lượng tốt với Lăng Húc mỗi tuần có một ngày nghỉ ngơi.
Một tuần này Lăng Húc dành thời gian nghỉ ngơi của mình vào thứ hai.
Buổi sáng hôm đó cậu đưa Thiên Thiên đến nhà trẻ, ở cửa nhà trẻ lại gặp được đứa bé ngăn Thiên Thiên lại ngày đó.
Lăng Húc nghe Thiên Thiên nói, thằng nhóc kia tên là Quan An Dung, là bạn cùng lớp của Thiên Thiên, ỷ vào mình cao hơn một ít nên thực thích đi tìm Thiên Thiên gây phiền toái.
Lúc này, Lăng Húc từ xa xa nhìn thấy Quan An Dung, liền ngoắc ngoắc ngón tay với nó, “Nhóc, lại đây.”
Thằng nhóc căn bản không nghe cậu, nhìn thấy cậu liền xoay người chạy về phía cô giáo.
Lăng Húc nói với con trai: “Cao cũng không cần sợ, về sau con sẽ đánh nhau lợi hại hơn thằng nhóc đó.”
Thiên Thiên đột nhiên hít một hơi, nói rằng: “Tùy đi.”
Lăng Húc nhìn bóng dáng con trai ỉu xìu rời đi, sinh ra cảm giác bị có lệ.
Đưa Thiên Thiên đến nhà trẻ, Lăng Húc xoay người đến bến xe bus, cậu và Thang Lực đã hẹn trước, hôm nay phải đến tổng công ty Duyệt Cấu, hy vọng có cơ hội mặt đối mặt nói chuyện với Lăng Dịch.
Đã qua giờ cao điểm đi làm, trên xe bus khó được có chỗ trống.
Lăng Húc ngồi xuống sau, đột nhiên đã cảm thấy bất an, cậu sợ hôm nay nhìn thấy Lăng Dịch vẫn như ngày đó, vứt một bản mặt lạnh cho cậu nhìn, đến lúc đó cậu nên kết thúc như thế nào?
Xoay người bước đi?
Ra vẻ mình có chút yếu thế.
Cho anh ấy một bạt tai?
Nhưng mà vì cái gì? Chính mình cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Lăng Húc buồn rầu mà tựa đầu vào cửa sổ thủy tinh, nghĩ bất cứ giá nào cũng phải nhịn một chút, chẳng sợ Lăng Dịch không cho cậu sắc hoà nhã để nhìn, cậu vẫn phải hỏi rõ ràng, rốt cuộc là bởi nguyên nhân gì.
Địa chỉ tổng công ty Duyệt Cấu Lăng Húc phải lên mạng mới tìm được.
Cậu bước xuống xe bus, đi khoảng năm phút đồng hồ mới đứng ở trước một khu khiến trúc thiết kế độc đáo.
Mỗi lần nhìn thấy hai chữ Duyệt Cấu đều làm cậu thực cảm khái, dù sao đây cũng là ba ba lúc còn sống một tay khởi nghiệp làm ra. Khi còn bé ba ba thường nói với cậu, sau này Duyệt Cấu sẽ là của cậu và ca ca, bọn họ phải quý trọng.
Bây giờ Duyệt Cấu còn tại, nhưng không phải là của cậu, mà là của ca ca.
Hơn nữa nếu như không có Lăng Dịch, đại khái Duyệt Cấu sẽ không đạt được quy mô như hôm nay.
Lăng Húc vừa đi vào bên trong vừa gọi điện thoại cho Thang Lực.
Thang Lực phản ứng rất nhanh, không đến ba phút đồng hồ đã xuống lầu đón cậu.
Lăng Húc đi theo Thang Lực vào thang máy, hỏi: “Cậu đã nói với anh tôi chưa?”
Thang Lực lắc đầu, “Tôi nào có cơ hội gặp anh ta, giờ ban quản lý cấp cao của toàn bộ công ty đều ở phòng họp tầng cao nhất. Tôi mang cậu đến trước văn phòng của tổng giám đốc Lăng ngồi chờ, để bí thư thông báo với anh ta.”
Lăng Húc đáp: “Được.”
Cậu ở trước mặt Thang Lực che dấu toàn bộ khẩn trương trong lòng.
Hội nghị ban giám đốc thường kỳ lúc này còn chưa chấm dứt.
Bên người Lăng Dịch có hai bí thư, một nam một nữ, lúc này nam bí thư tuổi trẻ đang đi cùng anh vào phòng họp tiến hành ghi chép, một nữ bí thư khác ở trong phòng làm việc ngồi.
Nhìn thấy Thang Lực dẫn theo người lại tới, nữ bí thư đứng lên nói rằng: “Có chuyện gì sao? tổng giám đốc Lăng bây giờ còn đang họp chưa xong.”
Thang Lực nói với cô gái trẻ kia: “Đây là em trai của tổng giám đốc Lăng.”
“Em trai?” Cô gái kia kinh ngạc, hơn nữa trên mặt tràn ngập nghi vấn. Nếu thật là em của Lăng Dịch, sao cô đi theo Lăng Dịch lâu như vậy mà chưa từng nghe nói đến, hơn nữa không nên là người của bộ pháp vụ dẫn tới tìm Lăng Dịch, chẳng lẽ không có phương thức liên lạc riêng sao?
Chuyện này nói rất dài dòng, Thang Lực không biết giải thích như thế nào, hơn nữa cũng không thích hợp giải thích với người ngoài.
Lúc này Lăng Húc nói rằng: “Cô cứ để tôi ở chỗ này chờ anh ấy một chút đi, tôi có chút chuyện muốn nói với anh ấy.”
Vẻ mặt cô gái khó xử.
Thang Lực vội vàng nói rằng: “Chuyện không liên quan đến cô, đây thật sự là em trai của tổng giám đốc Lăng, cô đừng lo lắng.”
Lăng Húc nhẹ nhàng đụng Thang Lực một chút, nói: “Nếu không cậu cứ đi trước đi, tôi sẽ không bán cậu ra.” Cậu thấy tất cả mọi người đều rất khẩn trương, nghĩ vạn nhất thật sự chọc Lăng Dịch không vui, vẫn không nên làm liên lụy đến Thang Lực thì tốt hơn.
Nhưng Lăng Húc có chút không hiểu mọi người khẩn trương cái gì, bởi vì Lăng Dịch trong ấn tượng của cậu, tuy rằng mặt ngoài nghiêm túc, thật ra là người vô cùng dễ nói chuyện, ít nhất dễ nói chuyện hơn ba ba hay cười hì hì của cậu nhiều.
Bí thư của Lăng Dịch cảm thấy tình huống này xử lý không tốt, cô không thể xác định đối phương có phải người mình có thể đắc tội hay không, cuối cùng đành phải gật đầu, đáp ứng để Lăng Húc ở bên ngoài chờ một chút, chờ Lăng Dịch đi ra, xem tình huống lại nói.
Thang Lực nghĩ nghĩ, cảm thấy mình không nên ở đây, vẫn trốn một chút mới tốt. Nhưng trước khi đi, hắn nói khẽ với Lăng Húc: “Nếu cậu gặp anh cậu, giúp tôi nói vài lời hay ha.”
Lăng Húc một tay đắp bả vai Thang Lực, nhìn tóc thưa thớt trên đỉnh đầu hắn, nhất thời thương tiếc một trận, cam đoan nói: “Nhất định cho cậu thăng chức tăng lương.”
Thang Lực dùng sức nắm chặt tay cậu.
Chá» Thang Lá»±c rá»i Äi, LÄng Húc ngá»i xuá»ng ghế sa lông á» bên cạnh.
Bà thÆ° của LÄng Dá»ch má»m cÆ°á»i vá»i cáºu má»t chút, hÆ¡i do dá»± sau Äó vẫn Äi giúp cáºu rót má»t chén nÆ°á»c Äến.
LÄng Húc gáºt gáºt Äầu nói: âCám Æ¡n.â
Cô gái vẫn luôn không chắc chắn, thấp thá»m bất an mà má»m cÆ°á»i Äáp: âKhông cần khách khÃ.â
Lúc LÄng Húc Äông sá» sá» tây nhìn xem cá» xát hÆ¡n mÆ°á»i phút, há»i nghá» trên lầu cuá»i cùng cÅ©ng kết thúc.
Cáºu nghe Äược tiếng thang máy vang lên, theo Äó cá»a thang máy má» ra, tiếp theo liá»n có tiếng bÆ°á»c chân của và i ngÆ°á»i Äi vá» phÃa bên nà y.
LÄng Húc vá»n muá»n Äứng lên, nhÆ°ng lại nghÄ© LÄng Dá»ch cÅ©ng không phải Äại gia, dá»±a và o cái gì mình phải Äứng lên nghênh Äón anh ấy, vì thế bắt chéo má»t chân lên tá»±a và o lÆ°ng ghế sô pha.
PhÃa sau LÄng Dá»ch có hai, ba ngÆ°á»i Äi theo, Äá»ng thá»i trá» lại vÄn phòng của anh. Má»i vừa Äi ngang của chá» bà thÆ° á» bên ngoà i, anh cÅ©ng Äã nhìn thấy LÄng Húc.
BÆ°á»c chân vá»i và ng nhất thá»i ngừng lại.
LÄng Húc ngẩng Äầu lên nhìn anh, vá»n muá»n cao ngạo má»t há»i, nhÆ°ng Äá»t nhiên lại nhá»n không Äược cảm thấy khá» sá» trong lòng, hô má»t tiếng âAnh âââ, cẩn tháºn mà nghe, má»t tiếng anh nà y của cáºu gá»i có chút bất á»n, nhÆ° là sắp khóc.
Biá»u cảm trên mặt LÄng Dá»ch vẫn bình tÄ©nh nhÆ° cÅ©, chá» Äứng tại chá» không muá»n tiếp tục Äi vá» phÃa trÆ°á»c, anh nhìn thoáng qua bà thÆ° Äứng lên nghênh Äón mình.
Cô gái có chút bá»i rá»i, nói rằng: âTá»ng giám Äá»c LÄng, vá» tiên sinh nà y nói ââ â
âÄi, â LÄng Dá»ch ngắt lá»i cô, nói vá»i LÄng Húc, âTiến và o phòng là m viá»c của tôi rá»i nói sau.â
LÄng Dá»ch Äá» LÄng Húc Äi và o vÄn phòng, nhÆ°ng tạm thá»i không có ý Äá»nh nói chuyá»n vá»i cáºu.
Bá»i vì LÄng Húc phát hiá»n và i ngÆ°á»i Äi theo LÄng Dá»ch Äá»u cùng Äi và o vÄn phòng, hÆ¡n nữa LÄng Dá»ch Äá» bá»n há» tiếp tục nói chuyá»n công viá»c vừa rá»i.
LÄng Húc nhìn thoáng qua LÄng Dá»ch, nhìn thấy Äá»i phÆ°Æ¡ng chôn Äầu và o vÄn kiá»n bà thÆ° ÄÆ°a cho anh, cÄn bản không liếc mình má»t cái, vì thế yên lặng thá»i lui Äến bên cạnh, hết nhìn Äông tá»i nhìn tây má»t chút lại ngá»i xuá»ng ghế sa lông.
So vá»i tức giáºn lúc Äầu, LÄng Húc cà ng cảm thấy má» má»t không biết là m sao.
Äây là lần Äầu tiên cáºu cảm giác Äược LÄng Dá»ch không muá»n phản ứng cáºu, mà cáºu nhÆ°ng không biết vì nguyên nhân gì.
LÄng Húc Äá»t nhiên nhá» lại sinh nháºt cáºu và o nÄm cấp ba, vừa má»i lên Äại há»c LÄng Dá»ch không á» nhà nên Äặc biá»t từ trÆ°á»ng há»c gá»i má»t phần quà sinh nháºt trá» vá» cho cáºu, là má»t sợi dây chuyá»n hà ng hiá»u.
Vá»n là má»t sợi dây chuyá»n trung tÃnh, nhÆ°ng LÄng Húc lại ngại có chút nữ khÃ, không quá thÃch, kết quả cùng ngà y má» tiá»c sinh nháºt, cáºu Äã tặng dây chuyá»n cho Triá»u Phá» Nghiên muá»n lấy lòng cô ấy.
Kết quả chuyá»n nà y bá» LÄng Dá»ch biết, má»t tháng LÄng Dá»ch cÅ©ng không phản ứng cáºu.
Ngà y ngà y LÄng Húc gá»i Äiá»n thoại cho LÄng Dá»ch, LÄng Dá»ch Äá»u không nháºn; cuá»i tuần từ trÆ°á»ng há»c trá» vá» nhà , LÄng Dá»ch Äã là m nhÆ° không thấy LÄng Húc. Sau nà y vẫn là mụ mụ LÄng Húc chạy tá»i há»i bá»n há» rá»t cuá»c xảy ra vấn Äá» gì, LÄng Húc bắt Äược cÆ¡ há»i nói xin lá»i lại là m nÅ©ng vá»i LÄng Dá»ch, lúc nà y LÄng Dá»ch má»i thôi.
NhÆ°ng bây giá» thì sao? LÄng Húc tháºt sá»± rất muá»n biết nguyên nhân.
Xem bá»n há» thảo luáºn công viá»c, má»t chá»c sẽ không chấm dứt, thân thá» LÄng Húc ngá»a ra sau, hai tay ôm trÆ°á»c ngá»±c, má»t chân nâng lên Äặt trên bà n trà .
Và i ngÆ°á»i trong phòng là m viá»c không hẹn mà cùng nhìn cáºu má»t cái.
Chá» có LÄng Dá»ch thá»±c bình tÄ©nh, là m nhÆ° không thấy tiếp tục nghiên cứu vÄn kiá»n trong tay.
LÄng Húc lại Äợi gần hai mÆ°Æ¡i phút, lúc cáºu nhà m chán Äến sắp ngủ thì cuá»i cùng LÄng Dá»ch cÅ©ng kết thúc cuá»c nói chuyá»n, cáºu nhìn hai ngÆ°á»i kia lục tục Äi ra ngoà i vÄn phòng, cÅ©ng cẩn tháºn mà Äóng cá»a vÄn phòng lại.
Rá»t cục chá» còn lại hai anh em bá»n há».
âHiá»n tại Äến phiên em Äi?â
âTrá» vá» lúc nà o?â
Hai ngÆ°á»i Äá»ng thá»i má» miá»ng nói.
LÄng Húc không trả lá»i, bá»i vì cáºu không biết nên trả lá»i nhÆ° thế nà o, bây giá» cáºu có thá» Äủ cẩn tháºn mà an tÄ©nh Äánh giá LÄng Dá»ch, cảm thấy LÄng Dá»ch sắp ba mÆ°Æ¡i má»t tuá»i thoạt nhìn cà ng thêm má»t Ãt hÆ°Æ¡ng vá» mà quá khứ không có.
LÄng Dá»ch lại há»i má»t lần nữa: âTìm tôi có chuyá»n gì?â
LÄng Húc hÃt sâu má»t hÆ¡i, Äem nghi vấn lâu nay vẫn luôn Äặt trong Äáy lòng há»i ra: âCa, có phải ba ba Äã không còn nữa hay không?â
Tầm mắt của LÄng Dá»ch Äá»t nhiên dừng á» trên ngÆ°á»i của cáºu, biá»u cảm có chút biến hóa, không biết xúc Äá»ng LÄng Húc gá»i má»t tiếng âCaâ hay là vì LÄng Húc nhắc tá»i âBa baâ, anh nói rằng: âLúc ba hạ táng không phải cáºu cÅ©ng Äến sao? Giá» há»i tôi chuyá»n nà y là có ý gì?â
Tuy rằng Äã sá»m nghe Äược tin nà y, nhÆ°ng LÄng Húc vẫn luôn tháºt cẩn tháºn, tháºm chà không muá»n há»i Thang Lá»±c Äá» chứng thá»±c, bá»i vì cáºu chá» Äá»ng ý tin tÆ°á»ng LÄng Dá»ch, cho Äến bây giá», LÄng Dá»ch chÃnh miá»ng chứng tháºt phụ thân Äã mất, cáºu nhất thá»i ức chế không Äược cảm xúc, nghẹn ngà o má»t chút nÆ°á»c mắt má»i rÆ¡i xuá»ng.