Bảo Bối Con Là Ai

Bảo Bối Con Là Ai - Chương 9




Này một tuần này, ngày ngày Lăng Húc đều thực nghiêm túc mà học làm bánh với các thợ khác.

Từ vừa đầu chỉ có thể ở bên cạnh làm trợ thủ, đến bây giờ đã có thể đủ độc lập hoàn thành bánh Brioche, tuy rằng muốn đem bán thì còn hơi kém một chút, nhưng khẩu cảm cùng hương vị ngay cả bà chủ cũng đánh điểm cao cho cậu.

Lăng Húc cảm thấy rất đắc ý, cậu nói với Lưu Đồng: “Anh Lưu, tôi rất có thiên phú đúng không.”

Lưu Đồng cười cười không nói lời nào.

“Cười cái gì?” Lăng Húc hỏi.

Lúc này, một người thợ làm bánh khác trong tiệm nói rằng: “Cậu không biết lúc cậu vừa tới phải cố gắng bao nhiêu mới có được tay nghề như bây giờ đâu.”

Lăng Húc nhìn bánh mì cầm trong tay, một hơi cắn xuống, tất cả đều là mùi bơ mềm mại.

Lúc đến Mễ Tô Trang Viên xin việc, bà chủ đã thương lượng tốt với Lăng Húc mỗi tuần có một ngày nghỉ ngơi.

Một tuần này Lăng Húc dành thời gian nghỉ ngơi của mình vào thứ hai.

Buổi sáng hôm đó cậu đưa Thiên Thiên đến nhà trẻ, ở cửa nhà trẻ lại gặp được đứa bé ngăn Thiên Thiên lại ngày đó.

Lăng Húc nghe Thiên Thiên nói, thằng nhóc kia tên là Quan An Dung, là bạn cùng lớp của Thiên Thiên, ỷ vào mình cao hơn một ít nên thực thích đi tìm Thiên Thiên gây phiền toái.

Lúc này, Lăng Húc từ xa xa nhìn thấy Quan An Dung, liền ngoắc ngoắc ngón tay với nó, “Nhóc, lại đây.”

Thằng nhóc căn bản không nghe cậu, nhìn thấy cậu liền xoay người chạy về phía cô giáo.

Lăng Húc nói với con trai: “Cao cũng không cần sợ, về sau con sẽ đánh nhau lợi hại hơn thằng nhóc đó.”

Thiên Thiên đột nhiên hít một hơi, nói rằng: “Tùy đi.”

Lăng Húc nhìn bóng dáng con trai ỉu xìu rời đi, sinh ra cảm giác bị có lệ.

Đưa Thiên Thiên đến nhà trẻ, Lăng Húc xoay người đến bến xe bus, cậu và Thang Lực đã hẹn trước, hôm nay phải đến tổng công ty Duyệt Cấu, hy vọng có cơ hội mặt đối mặt nói chuyện với Lăng Dịch.

Đã qua giờ cao điểm đi làm, trên xe bus khó được có chỗ trống.

Lăng Húc ngồi xuống sau, đột nhiên đã cảm thấy bất an, cậu sợ hôm nay nhìn thấy Lăng Dịch vẫn như ngày đó, vứt một bản mặt lạnh cho cậu nhìn, đến lúc đó cậu nên kết thúc như thế nào?

Xoay người bước đi?

Ra vẻ mình có chút yếu thế.

Cho anh ấy một bạt tai?

Nhưng mà vì cái gì? Chính mình cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Lăng Húc buồn rầu mà tựa đầu vào cửa sổ thủy tinh, nghĩ bất cứ giá nào cũng phải nhịn một chút, chẳng sợ Lăng Dịch không cho cậu sắc hoà nhã để nhìn, cậu vẫn phải hỏi rõ ràng, rốt cuộc là bởi nguyên nhân gì.

Địa chỉ tổng công ty Duyệt Cấu Lăng Húc phải lên mạng mới tìm được.

Cậu bước xuống xe bus, đi khoảng năm phút đồng hồ mới đứng ở trước một khu khiến trúc thiết kế độc đáo.

Mỗi lần nhìn thấy hai chữ Duyệt Cấu đều làm cậu thực cảm khái, dù sao đây cũng là ba ba lúc còn sống một tay khởi nghiệp làm ra. Khi còn bé ba ba thường nói với cậu, sau này Duyệt Cấu sẽ là của cậu và ca ca, bọn họ phải quý trọng.

Bây giờ Duyệt Cấu còn tại, nhưng không phải là của cậu, mà là của ca ca.

Hơn nữa nếu như không có Lăng Dịch, đại khái Duyệt Cấu sẽ không đạt được quy mô như hôm nay.

Lăng Húc vừa đi vào bên trong vừa gọi điện thoại cho Thang Lực.

Thang Lực phản ứng rất nhanh, không đến ba phút đồng hồ đã xuống lầu đón cậu.

Lăng Húc đi theo Thang Lực vào thang máy, hỏi: “Cậu đã nói với anh tôi chưa?”

Thang Lực lắc đầu, “Tôi nào có cơ hội gặp anh ta, giờ ban quản lý cấp cao của toàn bộ công ty đều ở phòng họp tầng cao nhất. Tôi mang cậu đến trước văn phòng của tổng giám đốc Lăng ngồi chờ, để bí thư thông báo với anh ta.”

Lăng Húc đáp: “Được.”

Cậu ở trước mặt Thang Lực che dấu toàn bộ khẩn trương trong lòng.

Hội nghị ban giám đốc thường kỳ lúc này còn chưa chấm dứt.

Bên người Lăng Dịch có hai bí thư, một nam một nữ, lúc này nam bí thư tuổi trẻ đang đi cùng anh vào phòng họp tiến hành ghi chép, một nữ bí thư khác ở trong phòng làm việc ngồi.

Nhìn thấy Thang Lực dẫn theo người lại tới, nữ bí thư đứng lên nói rằng: “Có chuyện gì sao? tổng giám đốc Lăng bây giờ còn đang họp chưa xong.”

Thang Lực nói với cô gái trẻ kia: “Đây là em trai của tổng giám đốc Lăng.”

“Em trai?” Cô gái kia kinh ngạc, hơn nữa trên mặt tràn ngập nghi vấn. Nếu thật là em của Lăng Dịch, sao cô đi theo Lăng Dịch lâu như vậy mà chưa từng nghe nói đến, hơn nữa không nên là người của bộ pháp vụ dẫn tới tìm Lăng Dịch, chẳng lẽ không có phương thức liên lạc riêng sao?

Chuyện này nói rất dài dòng, Thang Lực không biết giải thích như thế nào, hơn nữa cũng không thích hợp giải thích với người ngoài.

Lúc này Lăng Húc nói rằng: “Cô cứ để tôi ở chỗ này chờ anh ấy một chút đi, tôi có chút chuyện muốn nói với anh ấy.”

Vẻ mặt cô gái khó xử.

Thang Lực vội vàng nói rằng: “Chuyện không liên quan đến cô, đây thật sự là em trai của tổng giám đốc Lăng, cô đừng lo lắng.”

Lăng Húc nhẹ nhàng đụng Thang Lực một chút, nói: “Nếu không cậu cứ đi trước đi, tôi sẽ không bán cậu ra.” Cậu thấy tất cả mọi người đều rất khẩn trương, nghĩ vạn nhất thật sự chọc Lăng Dịch không vui, vẫn không nên làm liên lụy đến Thang Lực thì tốt hơn.

Nhưng Lăng Húc có chút không hiểu mọi người khẩn trương cái gì, bởi vì Lăng Dịch trong ấn tượng của cậu, tuy rằng mặt ngoài nghiêm túc, thật ra là người vô cùng dễ nói chuyện, ít nhất dễ nói chuyện hơn ba ba hay cười hì hì của cậu nhiều.

Bí thư của Lăng Dịch cảm thấy tình huống này xử lý không tốt, cô không thể xác định đối phương có phải người mình có thể đắc tội hay không, cuối cùng đành phải gật đầu, đáp ứng để Lăng Húc ở bên ngoài chờ một chút, chờ Lăng Dịch đi ra, xem tình huống lại nói.

Thang Lực nghĩ nghĩ, cảm thấy mình không nên ở đây, vẫn trốn một chút mới tốt. Nhưng trước khi đi, hắn nói khẽ với Lăng Húc: “Nếu cậu gặp anh cậu, giúp tôi nói vài lời hay ha.”

Lăng Húc một tay đắp bả vai Thang Lực, nhìn tóc thưa thớt trên đỉnh đầu hắn, nhất thời thương tiếc một trận, cam đoan nói: “Nhất định cho cậu thăng chức tăng lương.”

Thang Lực dùng sức nắm chặt tay cậu.



Chờ Thang Lực rời đi, Lăng Húc ngồi xuống ghế sa lông ở bên cạnh.

Bí thư của Lăng Dịch mỉm cười với cậu một chút, hơi do dự sau đó vẫn đi giúp cậu rót một chén nước đến.

Lăng Húc gật gật đầu nói: “Cám ơn.”

Cô gái vẫn luôn không chắc chắn, thấp thỏm bất an mà mỉm cười đáp: “Không cần khách khí.”

Lúc Lăng Húc đông sờ sờ tây nhìn xem cọ xát hơn mười phút, hội nghị trên lầu cuối cùng cũng kết thúc.

Cậu nghe được tiếng thang máy vang lên, theo đó cửa thang máy mở ra, tiếp theo liền có tiếng bước chân của vài người đi về phía bên này.

Lăng Húc vốn muốn đứng lên, nhưng lại nghĩ Lăng Dịch cũng không phải đại gia, dựa vào cái gì mình phải đứng lên nghênh đón anh ấy, vì thế bắt chéo một chân lên tựa vào lưng ghế sô pha.

Phía sau Lăng Dịch có hai, ba người đi theo, đồng thời trở lại văn phòng của anh. Mới vừa đi ngang của chỗ bí thư ở bên ngoài, anh cũng đã nhìn thấy Lăng Húc.

Bước chân vội vàng nhất thời ngừng lại.

Lăng Húc ngẩng đầu lên nhìn anh, vốn muốn cao ngạo một hồi, nhưng đột nhiên lại nhịn không được cảm thấy khổ sở trong lòng, hô một tiếng “Anh ——”, cẩn thận mà nghe, một tiếng anh này của cậu gọi có chút bất ổn, như là sắp khóc.

Biểu cảm trên mặt Lăng Dịch vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ đứng tại chỗ không muốn tiếp tục đi về phía trước, anh nhìn thoáng qua bí thư đứng lên nghênh đón mình.

Cô gái có chút bối rối, nói rằng: “Tổng giám đốc Lăng, vị tiên sinh này nói —— ”

“Đi, ” Lăng Dịch ngắt lời cô, nói với Lăng Húc, “Tiến vào phòng làm việc của tôi rồi nói sau.”

Lăng Dịch để Lăng Húc đi vào văn phòng, nhưng tạm thời không có ý định nói chuyện với cậu.

Bởi vì Lăng Húc phát hiện vài người đi theo Lăng Dịch đều cùng đi vào văn phòng, hơn nữa Lăng Dịch để bọn họ tiếp tục nói chuyện công việc vừa rồi.

Lăng Húc nhìn thoáng qua Lăng Dịch, nhìn thấy đối phương chôn đầu vào văn kiện bí thư đưa cho anh, căn bản không liếc mình một cái, vì thế yên lặng thối lui đến bên cạnh, hết nhìn đông tới nhìn tây một chút lại ngồi xuống ghế sa lông.

So với tức giận lúc đầu, Lăng Húc càng cảm thấy mờ mịt không biết làm sao.

Đây là lần đầu tiên cậu cảm giác được Lăng Dịch không muốn phản ứng cậu, mà cậu nhưng không biết vì nguyên nhân gì.

Lăng Húc đột nhiên nhớ lại sinh nhật cậu vào năm cấp ba, vừa mới lên đại học Lăng Dịch không ở nhà nên đặc biệt từ trường học gửi một phần quà sinh nhật trở về cho cậu, là một sợi dây chuyền hàng hiệu.

Vốn là một sợi dây chuyền trung tính, nhưng Lăng Húc lại ngại có chút nữ khí, không quá thích, kết quả cùng ngày mở tiệc sinh nhật, cậu đã tặng dây chuyền cho Triệu Phỉ Nghiên muốn lấy lòng cô ấy.

Kết quả chuyện này bị Lăng Dịch biết, một tháng Lăng Dịch cũng không phản ứng cậu.

Ngày ngày Lăng Húc gọi điện thoại cho Lăng Dịch, Lăng Dịch đều không nhận; cuối tuần từ trường học trở về nhà, Lăng Dịch đã làm như không thấy Lăng Húc. Sau này vẫn là mụ mụ Lăng Húc chạy tới hỏi bọn họ rốt cuộc xảy ra vấn đề gì, Lăng Húc bắt được cơ hội nói xin lỗi lại làm nũng với Lăng Dịch, lúc này Lăng Dịch mới thôi.

Nhưng bây giờ thì sao? Lăng Húc thật sự rất muốn biết nguyên nhân.

Xem bọn họ thảo luận công việc, một chốc sẽ không chấm dứt, thân thể Lăng Húc ngửa ra sau, hai tay ôm trước ngực, một chân nâng lên đặt trên bàn trà.

Vài người trong phòng làm việc không hẹn mà cùng nhìn cậu một cái.

Chỉ có Lăng Dịch thực bình tĩnh, làm như không thấy tiếp tục nghiên cứu văn kiện trong tay.

Lăng Húc lại đợi gần hai mươi phút, lúc cậu nhàm chán đến sắp ngủ thì cuối cùng Lăng Dịch cũng kết thúc cuộc nói chuyện, cậu nhìn hai người kia lục tục đi ra ngoài văn phòng, cũng cẩn thận mà đóng cửa văn phòng lại.

Rốt cục chỉ còn lại hai anh em bọn họ.

“Hiện tại đến phiên em đi?”

“Trở về lúc nào?”

Hai người đồng thời mở miệng nói.

Lăng Húc không trả lời, bởi vì cậu không biết nên trả lời như thế nào, bây giờ cậu có thể đủ cẩn thận mà an tĩnh đánh giá Lăng Dịch, cảm thấy Lăng Dịch sắp ba mươi mốt tuổi thoạt nhìn càng thêm một ít hương vị mà quá khứ không có.

Lăng Dịch lại hỏi một lần nữa: “Tìm tôi có chuyện gì?”

Lăng Húc hít sâu một hơi, đem nghi vấn lâu nay vẫn luôn đặt trong đáy lòng hỏi ra: “Ca, có phải ba ba đã không còn nữa hay không?”

Tầm mắt của Lăng Dịch đột nhiên dừng ở trên người của cậu, biểu cảm có chút biến hóa, không biết xúc động Lăng Húc gọi một tiếng “Ca” hay là vì Lăng Húc nhắc tới “Ba ba”, anh nói rằng: “Lúc ba hạ táng không phải cậu cũng đến sao? Giờ hỏi tôi chuyện này là có ý gì?”

Tuy rằng đã sớm nghe được tin này, nhưng Lăng Húc vẫn luôn thật cẩn thận, thậm chí không muốn hỏi Thang Lực để chứng thực, bởi vì cậu chỉ đồng ý tin tưởng Lăng Dịch, cho đến bây giờ, Lăng Dịch chính miệng chứng thật phụ thân đã mất, cậu nhất thời ức chế không được cảm xúc, nghẹn ngào một chút nước mắt mới rơi xuống.