Bảo Bối Con Là Ai

Bảo Bối Con Là Ai - Chương 40




Mỗi buổi chiều Lăng Húc làm việc xong liền đạp xe đạp điện nhỏ của cậu đi học.

Thật ra thực vất vả, bởi vì buổi sáng cậu phải thức dậy rất sớm để đi làm, bây giờ buổi tối về đến nhà thì đã khuya, ngay cả Thiên Thiên cũng đã ngủ.

Liên tục vài ngày, Lăng Húc căn bản không có thời gian gặp mặt Thiên Thiên.

Cậu chỉ có thể đợi lúc về đến nhà sau đó đi vào phòng Thiên Thiên, hôn trán con trai đã ngủ say.

Lăng Dịch thì ngày ngày đều chờ cậu trở về mới ngủ.

Thật ra Lăng Húc không quá xác định Lăng Dịch có phải chờ cậu hay không, bởi vì lúc cậu trở về thật ra Lăng Dịch đã nằm ở trên giường đọc sách, nhưng mà anh lại mở một ngọn đèn nhỏ nơi cửa cho cậu, hơn nữa cho cậu biết chính mình còn chưa ngủ, lúc cậu rửa mặt không cần phải nhẹ tay nhẹ chân.

Loại vất vả này, Lăng Húc mười bảy tuổi khẳng định kiên trì không được, mà Lăng Húc bây giờ lại không có sự lựa chọn khác, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Đêm hôm đó, Lăng Húc làm sai thao tác khi làm món bánh trứng nướng, kết quả nướng ra thành quả hỏng bét. Cậu ủ rũ gãi gãi tóc, khiến cho đầy mặt và đầu cổ đều là bột mì, chưa từ bỏ ý định quyết định làm lại một lần.

Lúc này thời gian đã rất trễ, thầy giáo và các bạn học khác đều đi rồi, chỉ còn lại một bà chị phụ trách dọn vệ sinh còn ở nơi này chờ cậu.

Đại khái là vì bớt tiền, phòng học thuê mặt bằng ở một tầng trong khu chung cư nhỏ, phòng bếp bày phóng trang hoàng lò nướng chuyên nghiệp thực lớn.

Lần thứ hai Lăng Húc làm thành công bánh trứng xinh đẹp mới vừa lòng dùng hộp bỏ bánh trứng vào, tính toán mang về cho Lăng Dịch cùng Thiên Thiên ăn.

Thu dọn xong chào tạm biệt bà chị dọn vệ sinh, Lăng Húc cầm hộp bánh trứng trong tay đi ra cửa, đi đến cửa thang máy nhấn nút xuống lầu.

Đợi mấy chục giây, thang máy mở ra, Lăng Húc nhìn thấy bên trong đứng bốn, năm người đàn ông, cậu sửng sốt một chút, bởi vì cậu quen biết người đàn ông đứng ở giữa, là người anh em tốt của cậu thời trung học – Khang Tân Trạch, cậu đã gặp mặt trong buổi họp lớp.

Khang Tân Trạch có vẻ cũng sửng sốt một chút, sau đó hô: “Lăng Húc?”

Lăng Húc rất kỳ quái, “Đã trễ thế này, sao cậu lại ở chỗ này?”

Khang Tân Trạch nhìn có vẻ không muốn phản ứng cậu, nói: “Có chút việc.” Nói xong, liền đồng thời bước ra khỏi thang máy với mấy người đàn ông khác, trực tiếp lướt qua bên người Lăng Húc.

Lăng Húc chần chờ một chút theo đi qua, cậu nhìn thấy sắc mặt Khang Tân Trạch không tốt lắm, cảm thấy có thể hắn có mâu thuẫn với người ta, kéo theo nhiều người như vậy, đại khái là tới gây gỗ.

Dù sao cũng là anh em tốt, tuy rằng đối phương có vẻ không vui khi gặp mình, nhưng với cậu mà nói, dù sao mấy tháng trước còn như hình với bóng, còn giúp chính mình theo đuổi bạn gái, sao có thể không thèm quan tâm chứ.

Vì thế Lăng Húc đuổi theo hỏi: “Cậu làm gì vậy? Cần hỗ trợ không?”

Vết thương nơi thắt lưng cậu đã gần khỏi hẳn, thật sự đánh nhau chắc cũng có thể lên.

Khang Tân Trạch không để ý đến cậu.

Ngược lại một người đàn ông đi cùng hắn hỏi Khang Tân Trạch: “Đây là bạn của mày à?”

Khang Tân Trạch không kiên nhẫn, quay đầu nói với Lăng Húc: “Không liên quan đến cậu!” Nói xong lại nói với bạn của mình, “Đi! Đừng để ý đến hắn!”

Lăng Húc sững sờ tại chỗ.

Cậu không biết nên hình dung tâm tình lúc này của mình như thế nào, nếu đổi lại là trước kia, Khang Tân Trạch dám đối với cậu như vậy, chính mình khẳng định sẽ chụp một bàn tay đi qua. Nhưng bây giờ, cậu không biết nên làm thế nào mới tốt, đối phương xa cách rõ ràng như vậy, cậu còn dán lên thì có điểm ngốc.

Lăng Húc xoay người đi tới thang máy, đồng thời nghe được đám người Khang Tân Trạch đã bắt đầu dùng sức đánh vào cửa phòng đối diện lớp học của cậu, hình như đang lớn tiếng hô tên một cô gái.

Lúc cửa thang máy đóng lại, Lăng Húc đột nhiên cảm thấy có chút khổ sở.

Lăng Húc ngồi xe đạp điện về nhà, đến cửa thì nhìn thấy xe Lăng Dịch mới từ bãi đỗ xe đi ra muốn lái ra bên ngoài.

Cậu có chút kinh ngạc, dừng xe đạp điện la lớn: “Anh?”

Lăng Dịch hiển nhiên cũng nhìn thấy Lăng Húc, anh đè xuống cửa sổ xe hỏi: “Sao giờ mới trở về?”

Lăng Húc thấy kỳ lạ: “Đã trễ thế này anh muốn đi đâu?”

Lăng Dịch nói: “Tìm em, em có biết mấy giờ rồi không? Anh gọi điện cho em em cũng không bắt máy.”

Lăng Húc nghe vậy lấy điện thoại ra, quả nhiên có một cuộc gọi nhỡ Lăng Dịch gọi tới, cậu nói: “Vừa rồi ở trên đường khả năng không nghe thấy.”

Lăng Dịch gật đầu một cái, “Vậy mau trở về đi thôi.”

Về đến nhà, Lăng Húc đứng ở cửa đổi giày, Lăng Dịch còn ở phía sau cậu, lúc này vươn tay đóng cửa lại, hỏi: “Sao tâm tình không tốt? Hôm nay lên lớp không thuận lợi?”

Lăng Húc không trả lời.

Đổi dép xong, cậu cầm lấy hộp bánh trứng để trên tủ đựng giày, nói rằng: “Mang về cho anh.”

Lăng Dịch đáp: “Ngày mai ăn đi, hôm nay quá muộn.”

Nhìn ra được cảm xúc Lăng Húc rất thấp, Lăng Dịch đổi giầy đứng ở trong phòng khách nói: “Nếu không vui thì không cần miễn cưỡng.”

Nói xong, anh đi về phía buồng vệ sinh.

“Anh, ” Lăng Húc đột nhiên ôm lấy anh từ phía sau.

Động tác này thật ra có chút thân mật quá mức, cho dù là Lăng Húc trước kia cũng chưa từng làm vậy với Lăng Dịch, nhưng hôm nay cậu vừa mới chịu đả kích từ chỗ Khang Tân Trạch, về đến nhà đột nhiên muốn làm nũng với Lăng Dịch.

Quả nhiên vẫn là anh sẽ không thay đổi, trễ như vậy thấy cậu chưa trở về còn lái xe đi ra ngoài đón cậu.

Chỉ nhẹ nhàng ôm một chút, Lăng Húc đã muốn buông Lăng Dịch ra.

Nhưng không ngờ Lăng Dịch đột nhiên xoay người lại ôm lấy cậu. Lăng Húc có chút sững sờ, ngẩng đầu nhìn Lăng Dịch.

Cái ôm của Lăng Dịch ấm áp hữu lực, anh cúi đầu nói với Lăng Húc: “Bị xem thường?”

Lăng Húc nhìn thẳng vào mắt Lăng Dịch, nháy mắt đó cảm thấy trong ánh mắt Lăng Dịch tràn đầy tình cảm, mà Lăng Húc lại nói không được đó là loại tình cảm gì. Cậu cảm thấy có chút không được tự nhiên, đừng nói anh trai, ngay cả mẹ ôm cậu như vậy cậu cũng sẽ cảm thấy không được tự nhiên, nhưng cậu không tránh Lăng Dịch, sợ Lăng Dịch sẽ không vui, cũng sợ chính mình phản ứng quá độ.

Không có được câu trả lời của Lăng Húc, Lăng Dịch vươn tay giữ lấy cằm của cậu, dịu dàng nói: “Anh biết em có băn khoăn, nhưng không cần lo lắng nhiều như vậy, chỉ cần anh còn ở đây thì nhất định sẽ cam đoan em và Thiên Thiên có một cuộc sống tốt.”

Trong phòng ngọn đèn mờ tối, ngũ quan Lăng Dịch cũng có vẻ nhu hòa lạ thường, trong bầu không khí ái muội này, trái tim Lăng Húc đột nhiên dùng sức nảy lên kinh hoàng, cậu không biết nên đáp lại lời Lăng Dịch nói như thế nào.

Lăng Dịch vẫn còn nhìn cậu.

Lăng Húc cảm thấy mặt mình sắp đỏ, theo bản năng cậu giơ tay lên đẩy Lăng Dịch ra, nói: “Em đi tắm rửa.”

Lúc này Lăng Dịch dễ dàng buông cậu ra, nhìn cậu đi vào buồng vệ sinh, vì thế chính mình đi về phòng trước.

Lăng Húc vươn tay đóng cửa buồng vệ sinh, đứng ở trước gương phát hiện mặt mình quả nhiên mặt lên, hơn nữa tim đập vẫn chưa toàn bình phục, cậu có chút sững sờ, không rõ mình bị làm sao.

Nghiêm khắc mà nói đến, Lăng Húc chưa từng đứng đắn yêu thương ai, chưa từng thử qua cảm giác tim đập thình thịch với một người, cũng chưa từng yêu đến trằn trọc thấp thỏm bất an.

Buổi tối hôm nay cậu đã có chút ngủ không yên.

Cậu vẫn luôn biết Lăng Dịch đối xử tốt với cậu, khi còn bé cảm thấy đương nhiên. Bây giờ nghĩ lại, thế giới này nào có nhiều đương nhiên như vậy, khi đó cho rằng cả đời sẽ là anh em bạn tốt, giúp nhau không tiếc cả mạng sống, đến bây giờ không phải vẫn là từng người đi từng ngã sao. Tâm tình tốt thì hàn huyên vài câu, tâm tình không tốt thì dù có xuất hiện trước mặt cũng cảm thấy chướng mắt.

Chỉ có Lăng Dịch, dù thế nào anh cũng sẽ không thay đổi.

Lăng Húc đột nhiên cảm thấy có chút hoảng hốt, cậu không biết mình suy nghĩ nhiều hay là thật sự có gì đó. Thần kinh của cậu đã thô thành như vậy, nhưng cái ôm chầm tối hôm nay lại khiến cậu cảm thấy có điểm gì là lạ.

Đây không giống cái ôm giữa hai anh em, hay là do hai người vốn không phải là anh em ruột?

Tâm phiền ý loạn, trong một đêm trở thành người lớn thật sự là một chuyện không vui.

Ngày hôm sau đi làm, Lăng Húc có chút không yên lòng, buổi chiều nhận được điện thoại của trung tâm huấn luyện, nói chương trình học yêu cầu kéo dài thời hạn, bởi vì tối hôm qua phòng cách vách có người đánh nhau, hơn nửa đêm ống nước bị vỡ, kết quả làm ngập cả một tầng lầu, hôm nay trung tâm huấn luyện cho nghỉ để sửa chữa, kiểm kê tổn thất, thời gian lên lớp lần sau sẽ gọi điện thông báo cho Lăng Húc.

Nghe tin tức này, Lăng Húc nhớ tới Khang Tân Trạch, theo bản năng muốn gọi điện thoại hỏi tình huống một chút, nhưng lúc kịp phản ứng lại thì tự giễu một câu quản hắn đánh rắm, người ta đâu cần cậu quan tâm.

Áp chế chuyện này ở trong lòng, Lăng Húc nhìn đồng hồ cũng đã đến giờ tan làm. Nghĩ hôm nay có thể đi đón Thiên Thiên tan học, vì thế tính toán gọi điện thoại cho Lăng Dịch.

Cậu đi ra khỏi phòng làm bánh, đứng ở hành lang đi thông ra bên ngoài, vừa mới tìm được số điện thoại của Lăng Dịch thì nghe cô bé thu ngân nói một tiếng “Hoan nghênh quý khách.”

Cậu giương mắt nhìn thoáng qua cửa lớn lại phát hiện người tới là người quen.

Lúc này đi vào trong tiệm bánh, chính là trợ lý của Lưu Ngộ đã gặp hồi sinh nhật Lưu Ngộ – Tiêu Thời, hắn vẫn mặc tây trang màu xám chỉnh tề, thắt cà- vạt, đeo kính, hai chân thon dài, nhìn nghiêm túc mà trầm mặc.

Tiêu Thời hình như đi vào mua bánh ngọt, sau khi hắn đi vào liền đứng ở trước tủ trưng bày chọn lựa.

Mà Lăng Húc nhìn xuyên qua cửa thủy tinh của tiệm bánh ngọt thấy ven đường có một chiếc xe đang đỗ, có vẽ đang chờ Tiêu Thời, mà người lái xe lại là Phan Văn Thiệu.

Lăng Húc không quen Tiêu Thời, không tiện mở miệng chào hỏi, cậu đi ra bên ngoài, hô: “Phan Văn Thiệu!”

Phan Văn Thiệu đè cửa sổ xe xuống, gỡ kính râm trên mặt, phất phất tay với Lăng Húc, “Lăng Húc, thì ra cậu làm việc ở nơi này à?”

Lăng Húc quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiêu Thời còn ở bên trong chọn bánh ngọt.

Tiêu Thời hẳn là đã chú ý tới cậu, nhưng chỉ quay đầu nhìn cậu một cái rồi không có phản ứng gì, cầm bánh ngọt chọn xong đến quầy thu ngân tính tiền.

Trong lòng Lăng Húc “Chậc chậc” một tiếng, quả nhiên cậu không đoán sai, Phan Văn Thiệu cùng Tiêu Thời đích xác không đơn giản. Cậu có chút ngạc nhiên, nhịn không được hỏi: “Anh cùng trợ lý Tiêu đi với nhau? Hai người muốn đi đâu?”

Phan Văn Thiệu không hề lảng tránh Lăng Húc, y cười nói: “Đi uống rượu, đi cùng không?”

Lăng Húc nghe vậy lắc lắc đầu.

Phan Văn Thiệu nói tiếp: “Sẽ không nói cho anh cậu biết, đi thôi, tôi mời cậu uống rượu.”

Lăng Húc: “Tôi phải đi đón con trai.”

Phan Văn Thiệu mở cửa xe, để lộ đôi chân dài mặc quần bó sát, một bàn tay đánh bả vai Lăng Húc: “Con của cậu không phải có anh cậu đón rồi sao?”

Lăng Húc có chút phòng bị mà nhìn y, “Sao anh biết?”

Phan Văn Thiệu nói: “Đừng khẩn trương, tôi với anh cậu không có gì, không cần có địch ý lớn với tôi như vậy, có muốn biết anh cậu thích ai không?”

Vấn đề này tới quá mức đột nhiên, Lăng Húc lập tức không kịp phản ứng.

Phan Văn Thiệu nhéo nhéo mặt của cậu, “Đi, tôi dẫn cậu đi xem người kia.”

Lăng Húc đứng tại chỗ một hồi lâu, không thể nói ra từ “Không” kia.