Sau đó bữa cơm này Lăng Húc ăn có chút không được tự nhiên.
Cậu sẽ bất giác trộm quan sát Phan Văn Thiệu cùng Tiêu Thời, muốn xem hai người bọn họ còn có hành động đặc biệt gì không. Tuy rằng chính Lăng Húc cảm thấy mình có chút lén lút, nhưng cậu nhịn không được cảm thấy tò mò.
Nhưng hai người kia ở mặt ngoài luôn gió êm sóng lặng, giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Lăng Húc dùng răng nanh cắn hoa quả trên nĩa, nghĩ thầm rằng hay là mình nhìn lầm rồi.
Lúc này Lăng Dịch đột nhiên nhẹ nhàng đẩy cánh tay cậu một chút.
Lăng Húc quay đầu, phát hiện thì ra Lưu Ngộ đang nói chuyện với cậu, “Hả?” Miệng cậu còn cắn hoa quả.
Lăng Dịch kéo trái cây trong miệng cậu xuống: “Nói chuyện đàng hoàng.”
Lưu Ngộ mỉm cười nhìn cậu, nói: “Có rảnh thì đến chơi.”
Lăng Húc gật gật đầu, trộm liếc Tiêu Thời một cái.
Bản thân cậu không cảm thấy gì, nhưng đêm nay Lăng Dịch đã không chỉ một lần nhìn thấy cậu nhìn lén Tiêu Thời.
Tiêu Thời hình như là trợ lý năm nay Lưu Ngộ vừa mời tới, bề ngoài tương đối không tồi, hơn nữa thực có khả năng, nghe nói Lưu Ngộ bỏ lương cao mời đến. Lăng Dịch cùng hắn chỉ gặp qua một, hai lần, trong lòng nghĩ không biết Lưu Ngộ có có ý tác hợp Tiêu Thời cùng Lưu Hiểu Lộ không.
Nhưng Lăng Dịch không quá quan tâm chuyện này, bây giờ điều duy nhất anh quan tâm chính là, cả buổi tối Lăng Húc cứ nhìn chằm chằm người khác vô số lần, đại khái Tiêu Thời cũng đã nhận ra.
Thời gian đã trễ, Thiên Thiên có chút mệt rã rời, ghé vào trong ngực Lăng Dịch ngáp không ngừng.
Bọn họ rời đi trước, trừ Lưu Ngộ, những người khác đều đi đưa bọn họ ra ngoài.
Lúc này Lăng Húc tinh tường nhìn thấy Phan Văn Thiệu nhéo mông Tiêu Thời một chút.
Mà Tiêu Thời rõ ràng cảm giác được, vẻ mặt lại không có chút biến hóa, thậm chí cũng không quay đầu nhìn Phan Văn Thiệu.
Lăng Húc há to miệng lại yên lặng ngậm lại, cảm thấy mình phát hiện ra điều gì bí mật vô cùng.
Lúc lên xe, bởi vì Thiên Thiên đang ngủ trong ngực Lăng Dịch, cho nên Lăng Dịch không buông nó xuống mà trực tiếp ôm nó ngồi ở chỗ ngồi phía sau, Lăng Húc chầm chậm chầm chậm kéo nửa ngày, gian nan chui vào bên trong xe, đè xuống cửa sổ xe phất tay với mấy người đưa tiễn bên ngoài: “Không cần đưa nha!”
Phan Văn Thiệu cho Lăng Húc một cái hôn gió, “See you!”
Lăng Húc rùng mình, vội vàng kéo cửa sổ xe lên, thuận tiện nhìn lén Tiêu Thời một cái cuối cùng, phát hiện hắn an tĩnh đứng ở sau đám người, bởi vì kính mắt có chút phản quang, hoàn toàn không có cách nào thấy rõ ràng ánh mắt của hắn.
Tài xế khỏi động ô tô.
Lăng Húc thẳng thắn bối sau này tới sát, trong lòng chậc chậc vài tiếng, nghĩ Tiêu Thời cái này người thật là một giả đứng đắn.
Rốt cục Lăng Dịch nhịn không được hỏi cậu: “Tiêu Thời rất bảnh?”
Lăng Húc xoay đầu lại, vẻ mặt không rõ, “Tiêu Thời là ai?”
Lăng Dịch nói: “Trợ lý của chú Lưu, chính là người em cứ nhìn chằm chằm vào đấy.”
“A ——” Lăng Húc gật đầu, nghĩ nghĩ nói rằng, “Đúng vậy, rất bảnh.”
Thật ra cậu còn muốn nói với Lăng Dịch chuyện cậu nhìn thấy, nhưng thấy phía trước còn có tài xế, cảm thấy không quá tiện nói ra khỏi miệng, vì thế nhịn tính toán trở về lại nói.
Trở lại trước cửa nhà, Lăng Dịch dùng một tay ôm Thiên Thiên, một tay từ túi áo đào chìa khóa mở cửa.
Lăng Húc đứng ở phía sau anh, đột nhiên vươn tay qua nhéo mông Lăng Dịch một chút.
Động tác của Lăng Dịch đột nhiên tạm dừng, cảm thấy gân xanh trên trán nhảy lên hai cái, xoay người sang chỗ khác lạnh lùng nói: “Lăng Húc!”
Lăng Húc cảm thấy Lăng Dịch phản ứng như vậy mới là đàn ông bình thường nên phản ứng, Tiêu trợ lý kia quả nhiên không bình thường! cậu thấy Lăng Dịch tức giận, vội vàng cười nói: “Đừng tức giận, chỉ đùa với anh một chút, hay là em cũng cho anh nhéo lại.”
Nói xong, Lăng Húc xoay người đưa mông về phía Lăng Dịch, nếu không đau thắt lưng, phỏng chừng cậu còn sẽ chổng mông lên.
Trong lòng Lăng Dịch không có lý do bực mình một trận, anh vươn tay, năm ngón tay mở ra nắm lấy mông Lăng Húc, dùng sức nhéo một chút.
Vốn là Lăng Húc để Lăng Dịch nhéo cậu, nhưng bây giờ Lăng Dịch thật sự động thủ, cậu lại nhịn không được có chút đỏ mặt, vừa rồi động tác Lăng Dịch nhéo rất giống như đang tán tỉnh, hoàn toàn khác cậu vui đùa mà nhéo Lăng Dịch một chút.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lăng Húc chỉ có thể dùng một câu tổng kết tâm tình của mình: “Anh thật lưu manh.”
Lăng Dịch đáp lại cậu một chữ: “Lăn.”
Về đến nhà, mở ra đèn phòng khách, Lăng Húc chạy đến trên ghế sa lon nằm úp sấp nghỉ ngơi.
Lăng Dịch thì ôm Thiên Thiên trở về phòng của nó, đặt ở bên giường dùng thanh âm ôn hòa gọi tỉnh nó.
Một góc phòng đặt xe đạp Lăng Dịch tặng Thiên Thiên, nó thích vô cùng, đáng tiếc thắt lưng Lăng Húc bị thương không có thể cùng nó xuống lầu đạp, lúc nó rãnh rỗi sẽ đạp quanh trong phòng, may mắn phòng Lăng Dịch đủ lớn.
Quà tặng khác đều bị Thiên Thiên cất giữ, nó vô cùng vui vẻ, thậm chí ôm Lăng Dịch hôn một cái, đối với nó mà nói, đây là phương thức biểu đạt tình cảm vô cùng kịch liệt.
Lúc này Thiên Thiên bị Lăng Dịch đánh thức, hoảng hốt xốc một chút mí mắt lên, hỏi: “Ba đâu?”
Lăng Dịch đáp: “Ba của cháu ở bên ngoài, thắt lưng ba cháu còn chưa khỏi, bác giúp cháu tắm rửa có được không?”
Thiên Thiên gật gật đầu.
Lúc tắm rửa, Thiên Thiên hơi thanh tỉnh một chút, ngồi ở trong bồn tắm lớn dùng tay chơi bong bóng.
Lăng Dịch dùng dầu gội đầu giúp nó gội đầu, bọt tắm theo dòng nước trôi xuống mắt, nó liền nhắm mắt lại vẫy vẫy đầu, có đôi khi sẽ vẫy đến Lăng Dịch dính đầy bọt.
Gây sự xong, Thiên Thiên sẽ cúi đầu cười, bởi vì nó biết Lăng Dịch sẽ không tức giận.
Thật ra Thiên Thiên còn chưa đạt tới độ tuổi có đầy đủ ngôn ngữ phong phú biểu đạt tình cảm, nếu như có thể chính xác cảm nhận cùng biểu đạt, như vậy nó sẽ cảm thấy Lăng Dịch bây giờ càng giống ba nó, ôn hòa mà cưng chiều; Lăng Húc lại như là người anh trai, ngày ngày tràn ngập tinh lực, sẽ cùng điên với nó.
Lúc Lăng Dịch dùng ngón tay lau bọt tắm nơi khóe mắt Thiên Thiên, đáy lòng cũng mềm mại hơn một ít.
Ở chung lâu sẽ sinh ra tình cảm, ngay từ đầu vì Lăng Húc nên anh bài xích sự tồn tại của Thiên Thiên, nhưng lúc quyết định phải ở chung thật tốt cho đến bây giờ, anh không thể không thừa nhận trong lòng mình đã bắt đầu chậm rãi thích đứa bé này.
Cậu bé ngoan ngoãn mẫn cảm như vậy, lần đầu tiên Lăng Dịch gặp phải. Có lẽ là do tính cách trời sinh, nhưng sinh hoạt mang đến ảnh hưởng tất nhiên cũng không thể xem nhẹ, nói vậy đi theo Lăng Húc đến lớn, Thiên Thiên sống không phải quá tốt, không thì đứa bé ở độ tuổi này, phần lớn còn được cha mẹ cưng chiều đến vô pháp vô thiên.
Lăng Dịch không hay suy nghĩ anh và Lăng Húc sẽ đi đến một bước nào, bởi vì có một số việc cho dù là tưởng tượng, anh cũng hiểu được thực khó có thể thừa nhận. Nhưng dù thế nào, sự tồn tại của Thiên Thiên chưa chắc đã là chuyện không tốt, nhưng có một chút, thì phải là nhìn thấy Thiên Thiên, anh sẽ tùy thời bị nhắc nhở, Lăng Húc đã từng có một người vợ.
Tắm rửa xong, Lăng Dịch dùng khăn tắm bọc Thiên Thiên ôm đi ra ngoài đặt trên ghế sa lông, nói: “Chờ một chút, bác lấy máy sấy sấy tóc cho con.”
Chờ Lăng Dịch tránh ra, Thiên Thiên bắt lấy khăn tắm trên người chạy đến trên người Lăng Húc, khóa ngồi trên lưng cậu.
“A ——” Lăng Húc hét thảm một tiếng, “Lăng Thiên Thiên mưu sát cha ruột a!”
Thiên Thiên cảm thấy thật vui vẻ, cười ha hả.
Lăng Dịch cầm máy sấy đi ra, vội vàng ôm Thiên Thiên xuống khỏi người Lăng Húc: “Đừng bắt nạt ba của cháu.”
Lăng Húc le lưỡi, nhắm mắt lại nói: “Tôi chết.”
Lăng Dịch cắm máy sấy sấy tóc cho Thiên Thiên, Thiên Thiên quỳ gối bên người Lăng Húc lay cậu: “Ba!”
Lăng Húc muốn giả chết tới cùng, không quản Thiên Thiên lay như thế nào cậu cũng không động.
Thiên Thiên vỗ mặt của cậu, lại lắc tay cậu, thấy cậu vẫn không động, đứng lên muốn dẫm thắt lưng của cậu.
Lăng Dịch dùng một tay ôm nó đứng lên, nói: “Thắt lưng của ba cháu đau, đừng dẫm.”
Nhưng Thiên Thiên có chút khẩn trương: “Ba không động.”
Lăng Dịch nhấc chân đá đùi Lăng Húc một chút, “Đừng dọa con của em.”
Lúc này Lăng Húc mới mở to mắt: “Được rồi, ba lại sống, bảo bối sấy khô tóc nhanh đi ngủ.”
Lăng Dịch sấy khô tóc cho Thiên Thiên, lúc đưa nó trở về phòng đi ngủ, Thiên Thiên nằm ở trên giường nói với Lăng Dịch: “Bác hôn cháu một chút được chứ?”
Lăng Dịch nghe vậy, mỉm cười hôn cái trán của nó một chút, hỏi: “Vì cái gì?”
Thiên Thiên nói: “Cháu xem trên sách đều như vậy.”
Nó xem chính là sách nước ngoài Lăng Dịch tặng cho nó. Bạn đang
LÄng Dá»ch lại sá» sá» mặt của nó: âMá»i Äêm Äá»u hôn cháu má»t chút có Äược không?â
Thiên Thiên gáºt Äầu, sau Äó có chút thẹn thùng, xoay ngÆ°á»i kéo chÄn trùm lên Äầu.
Trá» lại bên trong phòng khách, LÄng Dá»ch nhìn thấy LÄng Húc còn nằm sấp trên ghế sa lông, nâng chân lên nhẹ nhà ng Äá mông cáºu má»t chút, sau Äó ngá»i xuá»ng bên cạnh: âCòn không Äi tắm rá»a.â
Lúc nà y LÄng Húc dùng hai tay chá»ng sô pha Äứng lên, ngá»i xuá»ng bên ngÆ°á»i LÄng Dá»ch, Äè thấp giá»ng nói rằng: âAnh cùng Phan VÄn Thiá»u chÆ¡i thá»±c thân sao?â
Tuy rằng cáºu biết Thiên Thiên Äã ngủ, bên trong phòng trừ hai ngÆ°á»i bá»n há» không còn ngÆ°á»i khác, nhÆ°ng vẫn nhá»n không Äược có chút lén lút.
Quần áo LÄng Dá»ch vẫn là ưá»t, anh Äang xÄn cá» tay áo lên, Äáp: âCÅ©ng tạm, sao váºy?â
LÄng Húc do dá»± má»t chút, há»i: âAnh cảm thấy anh ta là ngÆ°á»i thế nà o?â
LÄng Dá»ch trả lá»i không chút ÄỠý, âKhông ra là m sao.â
LÄng Húc Äụng bả vai anh, âAnh trả lá»i em nghiêm túc chút Äi.â
LÄng Dá»ch nhá»n không Äược, há»i cáºu: âVáºy rá»t cuá»c em muá»n há»i cái gì?â
LÄng Húc lại hạ giá»ng má»t lần nữa, há»i: âAnh ta là biến thái sao?â
Äá»ng tác của LÄng Dá»ch ngừng lại, nhìn vá» phÃa LÄng Húc, âBiến thái nhÆ° thế nà o?â
LÄng Húc nói: âChÃnh là thÃch Äà n ông Äó, trên mạng nói nhÆ° thế nà o nhá»? gay?â
LÄng Dá»ch hÆ¡i trầm mặc, biá»u cảm lại cà ng bình tÄ©nh: âCáºu ta là m sao?â
Lúc nà y LÄng Húc lại nghÄ© nghÄ©, không có nói thẳng, cáºu cảm thấy chứng cá» còn chÆ°a quá nhiá»u, cần quan sát má»i Äủ xác Äá»nh, trÆ°á»c Äó cáºu không nên tùy tiá»n gán tá»i Phan VÄn Thiá»u.
NhÆ°ng dù nhÆ° thế nà o, cáºu cÅ©ng phải khuyên nhủ LÄng Dá»ch chú ý an toà n, nếu lần sau Phan VÄn Thiá»u nhéo chÃnh là mông của LÄng Dá»ch thì tháºt là Äáng sợ.
Vì thế LÄng Húc nói: âDù sao anh chú ý giữ khoảng cách vá»i anh ta, bây giá» em rất nghi ngá» anh ta, chá» có chứng cá» lại nói cho anh.â
LÄng Dá»ch tÄ©nh trong chá»c lát, Äá»t nhiên vÆ°Æ¡n tay sá» thuá»c á» trên ngÆ°á»i, nhÆ°ng không có thá» tìm Äược.
LÄng Húc há»i anh: âTìm cái gì?â
LÄng Dá»ch nói: âThuá»c lá của anh Äâu?â
LÄng Húc lấy ra từ túi áo của mình rá»i ÄÆ°a cho LÄng Dá»ch, buá»i chiá»u cáºu lấy từ chá» LÄng Dá»ch chÆ°a trả lại cho anh.
LÄng Dá»ch châm má»t Äiếu hÃt và i hÆ¡i, cảm thấy hÆ¡i chút lãnh tÄ©nh má»t chút, anh há»i LÄng Húc: âEm thá»±c phản cảm?â
âHả?â LÄng Húc không ká»p phản ứng anh nói cái gì.
LÄng Dá»ch lặp lại: âChuyá»n Phan VÄn Thiá»u em thá»±c phản cảm?â
Bá»i vì LÄng Dá»ch há»i thá»±c nghiêm túc, LÄng Húc không khá»i nghiêm túc suy nghÄ© hÆ¡n mÆ°á»i giây, cho ra kết luáºn không phải quá phản cảm, chá» kinh ngạc mà thôi, bá»i vì cáºu hoà n toà n không ngá» có thá» gặp loại chuyá»n nà y bên ngÆ°á»i mình.
Cho ra kết luáºn rá»i, LÄng Húc trả lá»i LÄng Dá»ch: âCÅ©ng không phải quá phản cảm.â
LÄng Dá»ch há»i cáºu: âNếu anh và cáºu ta cùng má»t chá» thì sao?â
LÄng Húc nghe Äược vấn Äá» nà y, láºp tức Äứng lên, mặt bá»i vì Äau thắt lÆ°ng mà vặn vẹo má»t chút, sau Äó láºp tức lá»n tiếng nói: âÄÆ°Æ¡ng nhiên không Äược!â
LÄng Dá»ch ngá»i á» trên ghế sa lông, nhìn cáºu phản ứng ká»ch liá»t má»i truy vấn má»t câu: âVì sao?â
LÄng Húc nói: âKhông có vì sao, dù sao chÃnh là không Äược.â
Cáºu xoay ngÆ°á»i dùng hai tay ôm lấy mặt LÄng Dá»ch, âAnh Äừng luẩn quẩn trong lòng!â
LÄng Dá»ch Äá»t nhiên cảm thấy có chút má»t, không muá»n tiếp tục nói chuyá»n vá»i cáºu, vÆ°Æ¡n tay Äẩy tay cáºu ra, nói: âAnh Äi tắm rá»a trÆ°á»c.â