Bảo Bối Con Là Ai

Bảo Bối Con Là Ai - Chương 28




Đối với mẹ Lăng Húc, Lăng Dịch không có hận sâu như vậy, xét đến cùng, cũng là vì vốn không có bao nhiêu tình cảm với bà. Mẹ anh qua đời sớm, từ lúc thực nhỏ đã đi theo Du Phán Phán lớn lên, khi đó Lăng Húc còn chưa sinh ra, từ trong tâm Du Phán Phán là một cô gái không hiểu chuyện, bà chưa bao giờ nghĩ đến việc bồi dưỡng tình cảm với Lăng Dịch, giữa hai người vẫn luôn không có mâu thuẫn gì.

Mà từ khi Lăng Húc sinh ra, thực ra tình cảm giữa Lăng Dịch và Du Phán Phán còn biến đến càng thêm hòa hợp, bởi vì bọn họ đều cùng cưng chiều Lăng Húc.

Nếu không vì chuyện sau này, thật ra Lăng Dịch sẽ cảm thấy bà là một người mẹ kế không tồi.

Đến bây giờ, Lăng Dịch đã không còn cảm tình gì với Du Phán Phán, không thích cùng chán ghét, nhưng anh sẽ không tỏ vẻ trước mặt Lăng Húc.

Bởi vì Lăng Húc có hận như thế nào thì đó cũng là mẹ ruột của cậu, cậu không có khả năng hoàn toàn bỏ lại bà không quan tâm.

Tâm tình Lăng Húc có chút suy sụp, bởi vì nghĩ đến mẹ cậu cậu đã cảm thấy thực phiền, đương nhiên cậu không có khả năng vay tiền cho bà, càng không thể gọi Lăng Dịch vay tiền cho bà, thật ném bà đến ven đường không quản thì không an tâm, vẫn đưa bà đưa trở về.

Lăng Dịch vỗ nhẹ đỉnh đầu của cậu một chút.

Lăng Húc đột nhiên đứng lên, “Anh muốn dùng máy tính?”

Lăng Dịch lắc đầu: “Không cần, em chậm rãi chơi.”

Anh đi ra khỏi thư phòng, trở về phòng của mình thay quần áo ở nhà, đi ra phòng khách nhìn thấy Thiên Thiên còn xem tv, vì thế đi đến phía trước sô pha ngồi xổm xuống, đối mặt với Thiên Thiên, hỏi: “Muốn đi tắm rửa đã rồi ngủ không?”

Thiên Thiên vốn đang muốn xem TV, nhưng nghe Lăng Dịch hỏi như vậy thì ngoan ngoãn gật gật đầu.

Lăng Dịch quay đầu lại liếc thư phòng một cái, Lăng Húc còn trầm mê trong games, anh liền nói với Thiên Thiên: “Bác giúp cháu tắm rửa được không?”

Thiên Thiên nói: “Được, ” nói xong lại bổ sung một câu, “Cháu có thể tự mình tắm.”

Lăng Dịch cười cười, vươn tay bế nó đứng lên.

Đây là lần đầu tiên anh giúp Thiên Thiên tắm rửa, tuy rằng có vẻ hơi ngốc vụng, nhưng động tác thực dịu dàng. Anh dùng bàn tay giúp Thiên Thiên chà xát bọt biển trên người, Thiên Thiên đứng không đứng, thiếu chút nữa đặt mông ngồi ở bên trong bồn tắm lớn, nhưng anh vươn hai tay giữ nó đứng vững vàng.

Thiên Thiên có chút ngượng ngùng, cười với anh một chút.

Lăng Dịch vươn tay giúp nó lau bọt dính trên mũi.

Hai người đều không nói gì, nhưng không khí ngoài ý muốn hòa hợp.

Lúc này Lăng Húc rốt cục nhớ tới mình còn có con trai, cậu lao ra khỏi thư phòng, nhìn thấy Lăng Dịch đã giúp Thiên Thiên tắm xong, đang dùng khăn tắm lớn bọc nó lại, tính toán trực tiếp ôm nó đến giường.

Lăng Húc vội vàng nói: “Để em, để em.”

Lăng Dịch đã ôm Thiên Thiên đứng lên, nói với Lăng Húc: “Đừng chặn đường.”

Lăng Húc đã vọt vào buồng vệ sinh, lúc này ngoan ngoãn tránh qua một bên, để Lăng Dịch ôm Thiên Thiên vào trong phòng.

Thiên Thiên nằm ở trên giường, bởi vì làn da trần trụi tiếp xúc đến gra giường cảm giác thực thoải mái, cho nên nó cười lăn lăn, sau đó tùy ý Lăng Dịch giúp nó kéo chăn qua đắp lên.

“Đêm nay muốn ngủ với ba không?” Lăng Dịch hỏi nó.

Lăng Húc cũng tiến vào theo, ghé vào bên giường hỏi Thiên Thiên: “Chính mình ngủ hay qua chỗ ba ngủ?”

Thiên Thiên có chút rối, nó muốn ngủ giường mới của mình, nhưng lại muốn ngủ cùng Lăng Húc, nó hỏi Lăng Húc: “Ba có thể ngủ chỗ của con không?”

“Không thể, ” Lăng Húc nói cho nó biết, “Sẽ làm sụp giường con.”

Thiên Thiên lại hỏi: “Vậy ba ngủ với bác sao?”

Lăng Dịch cùng Lăng Húc nghe vậy liếc nhau.

Lúc Lăng Húc còn chưa mở miệng nói chuyện thì Lăng Dịch đã giành trước nói: “Đương nhiên không, ba và bác đã là người lớn, không thể ngủ chung.”

Thiên Thiên cái hiểu cái không mà “A” một tiếng, cuối cùng nó vẫn quyết định ngủ trên giường mới của nó, nhưng ba phải ở trong này đến khi nó ngủ.

Lăng Dịch đi ra ngoài trước, Lăng Húc ở lại cùng Thiên Thiên.

“Muốn ba kể chuyện cho con không?” Lăng Húc hỏi.

Thiên Thiên gật gật đầu.

Lăng Húc nói: “Trước kia có một công chúa bạch tuyết, nàng có hai mẹ kế —— ”

“Hai mẹ kế?” Thiên Thiên rất kỳ quái, “Không phải một mẹ kế sao?”

“Nói sai rồi, ” Lăng Húc cười, “Có một mẹ kế, còn có hai người chị.”

Thiên Thiên phản bác: “Đây không phải là cô bé lọ lem sao? Con không muốn nghe cái này, con nghe rồi.”

Lăng Húc trừng nó: “Phiền, đi ngủ! Không ngủ ba đi đây!”

Thiên Thiên không vui mà mím môi, nhắm mắt lại ngủ.

Chờ Thiên Thiên ngủ rồi, Lăng Húc phát hiện Lăng Dịch đã tắm rửa xong trở về phòng. Do dự một chút, Lăng Húc đi tắm rửa trước, sau đó mặc quần lót, thân trên trần trụi đi đến trước của phòng Lăng Dịch lặng lẽ vặn cửa phòng, cậu phát hiện đèn bên trong vẫn sáng, cười cười nói: “Em biết anh còn chưa ngủ mà.”

Lăng Dịch để máy tính bảng trên đầu gối qua một bên, hỏi cậu: “Lại có chuyện gì?”

Lăng Húc đi đến, ngồi ở bên giường hỏi: “Dạ dày anh còn đau không?”

Nghe được cậu quan tâm chính mình, Lăng Dịch ngại nói lời nặng đuổi cậu đi, chỉ hồi đáp: “Không đau, đã không có việc gì.” Thật ra khẩu vị vẫn có chút không tốt, nhưng không nghiêm trọng, Lăng Dịch cảm thấy không tất yếu quản nó nữa.

Trong phòng mở điều hòa, Lăng Húc tuy mới vừa tắm rửa xong cảm thấy nóng, nhưng Lăng Dịch lại lo lắng cậu sẽ cảm lạnh, kéo chăn ra một chút: “Lên đây đi.”

Lăng Húc thật vui vẻ mà chui vào trong chăn của anh.

Lăng Dịch hỏi cậu: “Mẹ em trở về rốt cuộc có chuyện gì?”

Lăng Húc thở dài, hỏi: “Anh hận bà ấy không?”

Lăng Dịch nghĩ nghĩ, đáp: “Khả năng trước kia có hận, những ngày ba bệnh thực nghiêm trọng đó.”

Lăng Húc nghe anh nói như vậy, nhất thời có chút khổ sở.

Lăng Dịch lập tức bổ sung một câu: “Cũng hận dì ấy mang em đi.”

Lăng Húc nhìn lại mặt anh, biểu cảm của Lăng Dịch thực bình tĩnh, câu nói kia không nghe ra cảm xúc gì.

“Giờ đã không có gì, ” Lăng Dịch nói.

Lăng Húc nhẹ giọng: “Thực xin lỗi.”

“Em nói thực xin lỗi làm gì, ” Lăng Dịch bảo, “Cũng không phải em sai.”

Lăng Húc không nói gì.

Lăng Dịch hỏi cậu tiếp: “Em vẫn chưa trả lời vấn đề của anh.”

Lăng Húc: “Không có gì, chính mình sẽ xử lý, em đã lớn như vậy, anh vẫn chưa yên tâm em sao?”

Lăng Dịch cười lạnh, “Là ai nói mình vĩnh viễn tuổi mười bảy đấy?”

Lăng Húc đụng bờ vai của anh một chút, “Đó là vĩnh viễn tuổi mười bảy với anh, đối với người khác đương nhiên không giống.”

Lăng Dịch có vẻ không còn lời gì để nói.

Lăng Húc lại đột nhiên chuyển đề tài, cảm thấy hứng thú hỏi han: “Anh từng quen bạn gái sao?”

Lăng Dịch đáp: “Mắc mớ gì tới em?”

Lăng Húc nói: “Đừng nói anh vẫn là xử nam nha.”

Lăng Dịch khoanh hai tay trước ngực, nhìn cậu, “Em cảm thấy anh có còn là xử nam không?”

Lăng Húc cười hì hì: “Em đoán không phải, anh đã hơn ba mươi, làm sao có thể vẫn là.”

Lăng Dịch có chút không muốn phản ứng lại cậu, vươn tay lấy máy tính bảng của mình.

Lăng Húc lại vươn tay đè xuống, “Anh tâm sự với em đi, giờ em chẳng có ai để hàn huyên, ngay cả Thang nhị ngốc cũng đã có bạn gái rồi, chỉ có em cái gì cũng không hiểu.”

Lăng Dịch nói với cậu: “Con em cũng đã có rồi, cái gì em cũng không hiểu?”

“Đó không tính, ” Lăng Húc có chút ai oán, “Em không nhớ rõ.”

Lăng Dịch: “Xin lỗi, anh là người hơn ba mươi tuổi không có tâm tình giao lưu tâm sự thiếu niên với em.”

Lăng Húc vội vàng nói: “Em cũng đã hai mươi bảy nha, anh và em giao lưu không phải vừa khéo sao, chúng ta có thể giao lưu tâm sự về người đàn ông trung niên. Anh, lần đầu tiên của anh là lúc nào? Đừng nói cho em biết là lúc đại học đó, khi đó anh không trộm quen bạn gái mà không nói cho em đó chứ?”

Lăng Dịch nắm một quyển sách bên cạnh tủ đầu giường đập lên đầu Lăng Húc: “Cút ra ngoài cho anh.”

Lăng Húc ôm đầu, uất ức nói: “Thật hung, anh thẹn quá thành giận sao?”

Lăng Dịch nói: “Còn không đi anh đá em đi xuống.”

Lăng Húc xốc chăn lên xoay người lăn xuống giường: “Em đi rồi.” Toàn thân cao thấp cậu chỉ mặc mỗi cái quần lót cùng mang dép lê, đát đát đát chạy đến cửa, đã mở cửa đi ra ngoài, còn vói đầu vào, nhỏ giọng nói: “Theo em quan sát, thực khả năng anh còn là một xử nam.”

Sau đó trước khi sách của Lăng Dịch ném lại đây, cậu nhanh chóng lùi đầu về đóng cửa lại.

Đêm hôm đó, Lăng Húc giống như làm mộng xuân.

Buổi sáng tỉnh lại cậu ngồi ở trên giường gãi gãi tóc lộn xộn, cảm thấy đều do tối hôm qua tán gẫu với Lăng Dịch, làm hại cậu nghĩ đông nghĩ tây, buổi tối đi ngủ cũng không an ổn.

Nhưng một người đàn ông thành niên bình thường, sẽ có yêu cầu cũng là bình thường.

Hôm nay Lăng Húc nghỉ ngơi, cậu vốn có thể không dậy sớm như vậy, nhưng cậu còn phải đi tiễn mẹ.

Lúc ở buồng vệ sinh đánh răng, Lăng Dịch cũng rời giường. Hôm nay là cuối tuần, nhưng buổi sáng Lăng Dịch hẹn người nói chuyện làm ăn, chín giờ lái xe sẽ tới đón anh.

Lăng Dịch vốn muốn vào buồng vệ sinh đi nhà cầu, nhìn thấy Lăng Húc ở bên trong đánh răng lại lui ra ngoài.

Lăng Húc cắn bàn chải hàm hồ nói: “Anh tiểu đi, em không nhìn anh.”

Lăng Dịch không để ý tới cậu.

Đánh răng xong, Lăng Húc dùng khăn mặt lau khô miệng, đi ra ngoài phòng khách nhìn thấy Lăng Dịch đang dùng điện thoại di động xem tin tức: “Anh có thể trông Thiên Thiên giúp em một chút được không?”

“Hửm?” Lăng Dịch ngẩng đầu nhìn cậu.

Lăng Húc nói: “Em muốn đi tiễn mẹ của em, nhưng có vài lời không dễ nói trước mặt Thiên Thiên.”

Lăng Dịch gật gật đầu, “Có thể.”

Lăng Húc hỏi: “Buổi sáng anh có phải đi ra ngoài không? Em đi gọi nó rời giường.”

“Không sao, ” Lăng Dịch nói, “Để anh đi.”

Lăng Húc gật gật đầu: “Anh đi tiểu chưa? Đi trước đi, không thì phải đợi lát nữa con em nhìn anh lại tiểu không ra.”

“…” Lăng Dịch trầm mặc mà đi vào buồng vệ sinh.

Chờ lúc Lăng Húc thu dọn xong tính đi ra cửa, Lăng Dịch nói với cậu: “Nếu có chuyện gì gọi điện thoại cho anh.”

Lăng Húc đội mũ lưỡi trai lên đầu, đáp: “Em biết.”