Lăng Dịch thay đổi một bộ đồ ở nhà, cơm chiều gọi điện thoại cho quán thức ăn.
Nếu trong nhà không có Lăng Húc cùng Thiên Thiên, Lăng Dịch sẽ không trở về ăn cơm. Anh không biết nấu cơm, cũng không có mời người giúp việc, ở trong cái nhà này, phòng bếp bình thường chỉ để bài trí.
Mà ngay cả cái bàn ăn Lăng Dịch cũng dường như không có cơ hội dùng. Hiện tại ba người ngồi ở cái bàn ăn cơm, thật khiến cho nơi này càng giống một cái nhà.
Lăng Dịch gọi tới một nhà hàng Trung Quốc phụ cận đóng gói đồ ăn tới, ba món một canh và cơm, mất gần tới hai trăm tệ.
Lăng Húc cảm thấy một bữa cơm như vậy có chút xa xỉ, nếu ngày ngày đều ăn như vậy thì có chút ngốc B.
Lăng Dịch gắp một khối sườn đặt vào bát của Thiên Thiên ở đối diện.
Thiên Thiên vốn đang dùng đũa bới cơm, lúc này ngừng lại nói với Lăng Dịch: “Cám ơn.”
Lăng Dịch cười cười, nói với nó: “Không cần khách khí, có thích phòng không?”
Thiên Thiên đầu tiên là nhìn thoáng qua Lăng Húc, sau đó mới gật gật đầu.
Lăng Dịch nói: “Thích là tốt rồi.”
Lăng Húc cười hì hì, hỏi Lăng Dịch: “Anh, có bia không? Chúng ta uống chút bia đi.”
Lăng Dịch bảo: “Anh gọi điện để siêu thị đưa tới.”
Gọi điện thoại cho siêu thị phụ cận đưa tới mấy chai bia lạnh đến, Lăng Dịch mở hai chai, dư lại bỏ vào trong tủ lạnh.
Lăng Húc đi vào bếp tìm được ly đổ tràn đầy một ly bia đi ra, Thiên Thiên ở bên cạnh để sát vào nhìn, vì thế Lăng Húc dùng đũa chấm chút bia đưa đến bên miệng Thiên Thiên, nói rằng: “Thử xem.”
Thiên Thiên liếm một chút, làm ra biểu cảm khó chịu, lắc lắc đầu.
Lăng Húc cười ha ha, ôm đầu của nó hôn một phát.
Lăng Dịch cũng rót cho mình một ly bia, giơ ly lên chạm cùng Lăng Húc, nói rằng: “Đã lâu không cùng uống bia với em.”
Lăng Húc dùng một bàn tay chống mặt, theo cậu nhớ thì lần trước cùng Lăng Dịch uống bia cách đây không quá lâu, nhưng Lăng Dịch không để cho cậu uống quá nhiều, thường xuyên là cậu ở bên ngoài uống, Lăng Dịch sẽ đi đón cậu, sau đó nói cậu uống ít một chút.
Nhưng đối với Lăng Dịch mà nói, đại khái đã mười năm không cùng cậu uống bia rồi, trong lòng Lăng Húc nghĩ như vậy.
“Aiz, ” Lăng Húc gãi gãi tóc, khiến nó càng thêm lộn xộn, cậu nói, “Anh có biết em từng đi lính không?”
Động tác nâng ly đến bên môi của Lăng Dịch dừng lại, nhìn Lăng Húc: “Anh không biết.”
Lăng Húc thất vọng, quả nhiên Lăng Dịch vẫn không biết.
“Anh nói vì sao mấy năm nay em không liên hệ với anh? Em suy nghĩ thế nào nhỉ?” Lăng Húc cắm tay vào bên trong tóc, quơ quơ đầu.
Lăng Dịch chậm rãi nhấp một ngụm bia, “Như nhiều năm em không liên hệ với bạn học của em vậy, hiện tại ai cũng không biết em suy nghĩ gì.”
Lăng Húc ghé vào bàn: “Đúng vậy, cho nên nhiều năm như vậy rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao không có người nào nói cho em biết.”
Lăng Dịch trầm mặc trong chốc lát, nói với cậu: “Thật ra còn có người có khả năng biết.”
“Hả?” Lăng Húc giương mắt nhìn anh.
Lăng Dịch nói: “Dì.”
Dì trong miệng Lăng Dịch chính là mẹ Lăng Húc, tuy rằng cùng sinh hoạt hơn mười năm, lúc Lăng Dịch còn rất nhỏ mẹ Lăng Húc đã gả lại đây, anh vẫn chưa từng kêu một tiếng mẹ, sau này xảy ra chuyện kia, anh càng không có khả năng thừa nhận đó là mẹ của anh.
Nói đến mẹ, tâm tình của Lăng Húc lập tức có chút suy sụp.
Dù sao cũng là mẹ của cậu, hơn nữa đối với cậu mà nói, cũng là một người mẹ đủ tư cách và xứng chức, nói không nhớ đương nhiên là giả. Nhưng so với nỗi nhớ, chân tướng Lăng Húc vừa mới biết từ chỗ Lăng Dịch càng khiến cậu không có cách nào đối mặt.
Ít nhất trong khoảng thời gian ngắn, cậu không muốn gặp lại mẹ của mình.
Lăng Dịch thấy cậu không đáp lại, vì thế nói rằng: “Nếu em muốn gặp dì, anh có thể nghĩ biện pháp giúp em tìm dì ấy.”
Lăng Húc lẳng lặng suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Hay là thôi đi.”
Lăng Dịch nói: “Không cần vội làm quyết định, em có thể chậm rãi suy xét.”
Lăng Húc gật gật đầu.
Sau lại cũng không uống bao nhiêu, buổi tối nằm ở trên giường, Lăng Húc cảm thấy đầu có chút choáng, nhưng không phải thực nghiêm trọng.
Buổi tối hôm nay là ngày đầu tiên Thiên Thiên ngủ riêng một mình. Chẳng biết có phải từ lúc sinh ra Thiên Thiên luôn ngủ với mình không, Lăng Húc không rõ ràng lắm, nhưng là từ khi Lăng Húc mất đi ký ức, bọn họ chưa cố tối nào tách ra.
Vừa mới để Thiên Thiên nằm ở trên giường mới của nó thì nó còn thực hưng phấn, ôm chăn lăn qua lộn lại, làm đầu tóc loạn thất bát tao có chút mồ hôi toát trên mặt, sau đó đỏ mặt nhìn Lăng Húc cười.
Sau này lúc nó biết Lăng Húc không ngủ ở trong này, lập tức liền khẩn trương, giãy dụa muốn ngồi xuống bắt lấy tay Lăng Húc.
Lăng Húc vuốt đầu của nó, để sát vào hôn hôn mặt của nó: “Ba không đi, ngay tại nơi này ngủ với con.”
Thiên Thiên hỏi: “Con ngủ ba sẽ đi sao?”
Lăng Húc nói: “Không đi, cùng con.”
Nói xong, cậu ngồi ở bên cạnh cầu thang, nghiêng đầu vừa khéo có thể nhìn thấy mặt Thiên Thiên.
Thiên Thiên lo lắng, chủ động xê dịch vào trong giường nhường vị trí cho Lăng Húc.
Vì thế Lăng Húc xoay người nằm lên, ôm Thiên Thiên nói: “Muốn ba hát cho con nghe không?”
Thiên Thiên còn chưa nói nói, Lăng Húc đã nấc cụt. Thiên Thiên lập tức che mũi tránh xa cậu, “Ba thật thối.”
Lăng Húc nói: “Chỗ nào thối ? Rõ ràng thơm ngào ngạt.” Cậu đã tắm rửa, chỉ là mùi bia trong hô hấp dù làm thế nào cũng không tẩy được, lúc này nhìn thấy Thiên Thiên trốn cậu, liền cố ý áp qua hà hơi lên mặt nó.
Thiên Thiên thống khổ mà che cái mũi cùng miệng, kêu to lên.
Lăng Húc cười ha ha ha ha thật vui vẻ, cho đến khi bị Lăng Dịch bắt lấy cánh tay kéo lên.
“Em không muốn để nó ngủ à?” Lăng Dịch hỏi cậu.
Lăng Húc còn đang vui, theo lực Lăng Dịch kéo ngồi xuống, nhìn Thiên Thiên nói: “Ngủ đi, ngày mai vẫn phải dậy sớm một chút.”
Nhà trẻ của Thiên Thiên tuy rằng cho nghỉ hè, nhưng vì Lăng Dịch cùng Lăng Húc đều phải đi làm, không có khả năng để nó ở nhà một mình.
Vừa mới đầu Lăng Dịch đề nghị có cần mời người hoặc đưa Thiên Thiên đưa đi nhà trẻ tư nhân không, nhưng Lăng Húc cảm thấy không thích hợp, cậu vẫn muốn mang Thiên Thiên đến tiệm bánh nhìn nó. Nhưng mà thời gian Lăng Húc đi làm quá sớm, cậu không đành lòng lúc trời chưa sáng đã gọi Thiên Thiên dậy, vì thế cuối cùng quyết định lúc Lăng Dịch đi làm thì đưa Thiên Thiên đến tiệm bánh Lăng Húc làm. Tuy rằng Lăng Dịch phải đi xa một chút, nhưng ít nhất có thể cho Thiên Thiên ngủ thêm một lát.
Lúc này Lăng Húc ngồi ở bên giường, vươn tay vuốt trán Thiên Thiên.
Thiên Thiên yên tĩnh trở lại, cả ngày đều thực hưng phấn, hao phí không ít tinh lực, thực nhanh liền nhắm mắt lại ngủ.
Lăng Húc tắt đèn, cùng Lăng Dịch đồng thời rời khỏi phòng Thiên Thiên, giúp nó đóng cửa phòng.
Lăng Dịch nhìn Lăng Húc đóng cửa còn đứng cạnh cửa luyến tiếc rời đi, hỏi: “Một mình em sợ bóng tối à?”
Lăng Húc nói rằng: “Đương nhiên không sợ, em chỉ sợ buổi tối Thiên Thiên tỉnh không thấy được em sẽ sợ hãi.”
Lăng Dịch giơ tay lên vỗ bờ vai của cậu một chút: “Đi ngủ đi.”
Lăng Húc đi đến cửa gian phòng của mình, quay người lại giữ cửa phòng nói với Lăng Dịch: “Ngủ ngon.”
Lăng Dịch đứng tại chỗ, giơ tay lên phất phất một chút. Chờ Lăng Húc đóng cửa phòng, hai tay của anh cắm ở trong túi quần dài, đi về phía ban công.
Ban đêm thời tiết không còn nóng bức, Lăng Dịch lẳng lặng đứng một mình ở ban công nhìn về phương xa, ở trong công ty ngày ngày anh đều phải làm ra rất nhiều quyết định, nhưng chỉ có vấn đề bây giờ khiến anh quyết định vô cùng gian nan.
Chuyện này, anh không muốn đối mặt lần thứ hai nữa.
Lăng Húc đặt đồng hồ báo thức, ngày hôm sau trời chưa sáng đã rời giường. Dọn lại đây ở tuy rằng hoàn cảnh tốt không ít, nhưng tương đối phiền toái một chút là cần thức dậy sớm hơn.
Cửa phòng Lăng Dịch và Thiên Thiên còn đóng, lúc đứng ở cửa, Lăng Húc có loại ảo giác mình về đến nhà cũ.
Cậu kéo tóc một chút, đi đến buồng vệ sinh.
Trước đó Lăng Dịch có đề cập với cậu, nói muốn mua cho cậu một chiếc xe, để cậu có thể chở Thiên Thiên đi làm, bị cậu cự tuyệt. Thật ra cậu có bằng lái, lúc cậu tìm kiếm đồ của mình có nhìn thấy, nhưng cậu không nhớ rõ bằng lái thi như thế nào lúc nào, lại càng không cần nói cứ để cậu một người lái xe ra cửa.
Cho nên sau khi do dự, cậu lựa chọn mua chiếc xe đạp điện. Không cần Lăng Dịch bỏ tiền, cậu tự lấy tiền của mình mua, hơn nữa còn đi xe đến tiệm bánh ngọt, chỉ cần khoảng hai mươi phút.
Trước kia trăm phương nghìn kế móc tiền trong túi của Lăng Dịch, hiện giờ lại cảm thấy ngại ngùng, bản thân Lăng Húc cũng nói không rõ là vì sao.
Rửa mặt xong, dùng nước vuốt lại mái tóc ngủ đến loạn xạ, Lăng Húc cầm chìa khóa xe vội vàng ra cửa.
Buổi sáng mẻ điểm tâm đầu tiên đã xuất lô.
Lăng Húc làm xong việc liền ngồi xổm ở cửa chờ Lăng Dịch đưa Thiên Thiên lại đây.
Hôm nay bà chủ tới tương đối sớm, thói quen cầm khăn lau tại lau tủ thủy tinh, cô luôn ghét bỏ cô bé trong tiệm quét tước vệ sinh không đủ cẩn thận.
Nhìn thấy Lăng Húc ngồi xổm ở cửa, bà chủ đá cậu một cước, “Cút ngay, đừng chắn tôi làm ăn.”
Vì thế Lăng Húc dịch qua một ít, oán giận nói: “Tôi đẹp trai như vậy, ngồi ở đây quả thực là mời chào khách, chị đuổi ta em nhất định sẽ hối hận.”
Cậu vừa mới nói xong, phía trước tiệm bánh ngọt liền có một chiếc xe có rèm che ngừng lại.
Bà chủ nói: “Cậu lăn một vòng khách liền tới rồi.”
Tiếp đó cô thấy Lăng Húc thế mà lại đứng lên đón, cửa xe mở ra, Lăng Húc vươn tay ôm Thiên Thiên từ chỗ ngồi phía sau xuống.
Lăng Dịch không xuống xe, lên tiếng chào hỏi với cậu liền cho lái xe quay đầu rời khỏi.
Bà chủ ngẩn người, hỏi Lăng Húc: “Người nào vậy?” Tuy cô không hiểu biết về xe, nhưng nhìn vẻ ngoài cũng biết đó là xe tốt.
Lăng Húc nói: “Anh của tôi đó.”
Bà chủ kinh ngạc mà há to mồm, “Điều kiện của anh cậu không tồi đó.”
Bạn đang
LÄng Húc ká» sát và o bên tai cô, thấp giá»ng nói: âEm nói thầm cho chá» nà , chá» Äừng nói cho ngÆ°á»i khác Äó, Duyá»t Cấu á» Äá»i diá»n Äó, thấy không? ChÃnh là của anh tôi.â