Bảo Bối Con Là Ai

Bảo Bối Con Là Ai - Chương 17




Buổi tối ngày hôm sau, Lăng Dịch để lái xe giúp đỡ anh mang đến hơn mười cái gói to tới gặp Lăng Húc.

Lúc ấy Lăng Húc liền sửng sốt, “Toàn bộ là quần áo?”

Lăng Dịch gật gật đầu, đặt toàn bộ gói to ở giường của cậu.

Cô gái thu ngân còn chưa đi, vẻ mặt tò mò muốn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng bên trong cửa hàng còn có khách đang chọn bánh ngọt, cô không biết làm thế nào đành đứng ở bên ngoài nhìn.

Chờ lái xe rời đi, Lăng Dịch vươn tay đóng cửa phòng Lăng Húc.

Lăng Húc đang ngồi ở bên giường mở gói to ra nhìn quần áo bên trong.

Toàn bộ quần áo là Lăng Dịch mới mua, Lăng Húc tùy tiện lấy ra một cái áo phông, giá đều hơn một ngàn. Kiểu dáng cùng thương hiệu toàn bộ đều do Lăng Dịch chọn, kích cỡ cũng vừa người Lăng Húc.

Lăng Húc có chút ngốc, cậu nói: “Mặc không nhiều như vậy.”

Lăng Dịch nói với cậu: “Em để đó chậm rãi mặc.”

Trừ mua quần áo cho Lăng Húc, còn có một nửa là mua cho Thiên Thiên.

Lăng Húc lấy từng bộ quần áo ra khỏi túi, Thiên Thiên quỳ ngồi ở trên giường để sát vào bên cạnh cậu nhìn. Lăng Húc cầm lấy một bộ quần áo nhỏ, so so trên người Thiên Thiên, hỏi: “Đẹp không?”

Thiên Thiên cũng hiểu là xinh đẹp, nó trộm liếc Lăng Dịch một cái, không lên tiếng mà gật gật đầu với Lăng Húc.

Lăng Dịch đứng ở bên giường, nhìn hai người bọn họ xem quần áo, khẽ cười một chút, sau đó quay đầu đi nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Phòng này mặc dù có cửa sổ, nhưng ngoài cửa sổ hoàn toàn không có phong cảnh, chỉ có bức tường vây, mấy ngày không lau kính dường như đã bị bụi phủ mờ.

Lăng Dịch muốn hỏi Lăng Húc mang theo con trai ở trong này đã bao lâu, nhwnh anh biết hỏi cũng không có kết quả, bởi vì Lăng Húc đã không còn nhớ rõ.

Lăng Húc đứng lên, nói: “Em thử quần áo một chút, ” sau đó đến cạnh cửa khóa trái cửa lại.

Nhưng cậu không có ý tránh Lăng Dịch chút nào, đứng ở trong phòng bắt đầu cởi quần áo. Mùa hè vốn mặc quần áo nhẹ nhàng, cởi thực nhanh chỉ còn một cái quần lót, sau đó cậu tìm kiếm một bộ quần áo mặc vào người.

Lăng Dịch đứng ở bên cửa sổ nhìn cậu, đột nhiên cảm thấy có chút muốn hút thuốc, anh vươn tay lấy hộp thuốc lá trong túi áo ra, lại phát hiện Thiên Thiên đang nhìn mình.

Thiên Thiên vốn đang lặng lẽ đánh giá Lăng Dịch, vừa bị Lăng Dịch phát hiện liền lập tức dời tầm mắt đi chỗ khác, cầm lấy cái quần yếm nhỏ Lăng Húc vừa mới đặt ở bên cạnh lên nhìn.

Lúc Lăng Húc mặc quần phát hiện nút quần chưa cắt, đang tìm kéo cả phòng.

Lăng Dịch yên lặng cất hộp thuốc lá, đi đến bên giường ngồi xuống, hỏi Thiên Thiên: “Thích không?”

Thiên Thiên không nhìn anh, nhẹ nhàng nói “Thích” một tiếng, sau đó dường như nhớ tới cái gì, nói một câu: “Cám ơn.”

Lăng Dịch giơ tay lên muốn sờ đầu Thiên Thiên một chút, kết quả Thiên Thiên tránh đi. Anh hơi ngẩn ra, thả tay xuống dưới.

Cuối cùng Lăng Húc cũng mặc xong một bộ quần áo, tuy rằng trong phòng mở điều hòa nhưng cậu vẫn toát một đầu mồ hôi, đứng ở trước gương hỏi Lăng Dịch: “Thế nào?”

Lăng Dịch từ phía sau nhìn cậu, đột nhiên nói: “Hình như em gầy đi một chút.”

Lăng Húc nghe vậy cười, cậu xoay người đi đến trước mặt Lăng Dịch, kéo vạt áo lên, “Anh xem.”

Lăng Dịch nhìn bụng bằng phẳng mà săn chắc của cậu, thoáng có thể nhìn thấy hàng cơ bụng xinh đẹp. Ngọn đèn trong phòng không sáng lắm, vừa rồi Lăng Húc cởi quần áo hai người cách xa nhau, Lăng Dịch không chú ý tới, giờ lại nhìn rất rõ ràng.

[Đầm: anh cứ vô tư quyến rũ người ta như vậy thì ai mờ chịu được hở anh (¬‿¬)]

Anh có chút thất thần, đưa tay sờ soạng bụng Lăng Húc một chút.

Lăng Húc vội vàng lui về phía sau một bước, ôm bụng nói: “Đừng có sờ, nhột.”

Lăng Dịch lắc đầu, hỏi: “Luyện như thế nào?”

Lăng Húc trở lại trước gương, cúi đầu dùng tay vỗ bụng mình một chút, nói: “Không biết, nhưng em cảm thấy thật xinh đẹp, em thích.”

Cậu kéo áo xuống, từ gương nhìn quả thật gầy đi một ít. Vừa lòng mà gật gật đầu, Lăng Húc xoay đầu lại hỏi Lăng Dịch: “Hỏi anh cảm thấy bộ quần áo này thế nào?”

Lăng Dịch nói: “Không tồi.”

Lăng Húc đã có nét có dáng sẵn, chỉ cần chăm chút một ít là thành một thanh niên suất khí.

Lăng Dịch nói tiếp: “Nhưng tóc hơi loạn, ngày mai ra tiệm cắt tóc sửa sang lại đi.”

Lăng Húc gật gật đầu, sau đó xoay người lại nói với Lăng Dịch: “Anh, sáng mai anh có việc gì không? Có thể giúp em trông Thiên Thiên một chút được không?”

Thiên Thiên giật mình mà ngẩng đầu nhìn Lăng Húc.

Lăng Dịch sắc bén phát giác đứa bé kháng cự, anh hỏi: “Em không dẫn nó đi cùng sao?”

Lăng Húc đáp: “Ai đi họp lớp còn mang theo con đi? Sẽ bị bọn họ cười.”

Lăng Dịch cảm thấy có đôi khi mình theo không kịp suy nghĩ của đứa em trai còn cho mình là học sinh trung học này, anh làm không được chuyện mỗi một sự kiện đều lấy tư duy của học sinh trung học đi suy nghĩ phán đoán, sau đó, anh có chút chẳng hiểu ra sao, nhưng vẫn không từ chối Lăng Húc, chỉ hỏi: “Thiên Thiên đồng ý sao?”

Lăng Húc nhìn Thiên Thiên: “Thiên Thiên?”

Thiên Thiên cúi đầu nắm quần áo không nói lời nào.

Lăng Húc đi qua ôm nó lên, hôn má nó một cái, “Buổi sáng con đi theo bác, buổi chiều chúng ta cùng đi bái tế ông nội, được không?”

Thiên Thiên xoay đầu đi chỗ khác.

Lăng Húc ghé vào lỗ tai nó nói: “Không nói lời nào xem như con đồng ý nha.”

Thiên Thiên vẫn không nói chuyện.

Vẫn chờ cho đến khi Lăng Dịch rời khỏi, nằm ở trên giường chuẩn bị đi ngủ Thiên Thiên mới đột nhiên nói: “Ba sẽ không đến đón con sao?”

Lăng Húc kỳ quái chống đỡ ngẩng đầu lên nhìn nó, “Vì cái gì không đến đón con?”

Thiên Thiên nằm nghiêng trên giường, nhìn chằm chằm gối đầu phát ngốc trong chốc lát.

Lăng Húc vươn ngón tay lắc lắc trước mắt nó, sau đó nói rằng: “Sẽ không không đến đón con, con đi rồi, buổi tối tối như vậy, một mình ba làm sao ngủ được?”

Thiên Thiên nhìn về phía cậu.

Lăng Húc nói tiếp: “Chỉ có nửa ngày thôi, buổi chiều ba đã về rồi, có được không?”

Thiên Thiên tin tưởng buổi tối Lăng Húc không dám ngủ một mình, nó gật gật đầu, miễn cưỡng đáp ứng Lăng Húc chuyện này.

Vừa cảm giác ngủ thẳng đến hừng đông, Lăng Dịch vẫn để tài xế lái xe lại đây đón Thiên Thiên, thuận tiện đưa Lăng Húc đến tiệm cắt tóc.

Lăng Húc kéo Lăng Dịch qua, dấu Thiên Thiên nhỏ giọng nói: “Anh, Thiên Thiên có chút lạ với anh, có thể là do anh rất nghiêm túc, anh có thể đùa với nó một chút được không, để nó đừng sợ anh nữa.”

“Nó sợ anh?” Lăng Dịch có chút kinh ngạc.

Bạn đang

Lăng Húc thấp giọng nói: “Đúng vậy, anh cho là ai cũng như em biết trong lòng anh đang nghĩ gì à?”

Lăng Dịch có chút buồn cười, “Em biết trong lòng anh đang nghĩ gì?”

“Hơn mười năm anh em, ” Lăng Húc nói, “Em không biết anh đang nghĩ gì thì chẳng phải em sống uổng phí sao?”

Lăng Dịch vẫn cười như cũ, cái gì cũng chưa nói.

Trên đường đưa Lăng Húc đến tiệm cắt tóc, Lăng Dịch hỏi cậu: “Đợi lát nữa cần đưa em đi qua sao?”

“Không cần đâu!” Lăng Húc phản ứng thực lớp, “Họp lớp còn muốn anh trai đưa đi, rất mất mặt đó”

Lần này Lăng Dịch lại hiểu được suy nghĩ của cậu, gật gật đầu, “Tùy em thích.”

Lăng Húc vì muốn Thiên Thiên và Lăng Dịch bồi dưỡng tình cảm, vừa lên xe liền đặt Thiên Thiên vào trong ngực Lăng Dịch, nói với nó: “Đợi lát nữa ba đi cắt tóc, cắt xong đi gặp bạn học cũ, con đi theo bác phải ngoan biết không?”

Thiên Thiên không để ý tới cậu, xoay đầu đi chỗ khác nhìn ngoài cửa sổ xe, nhưng hơi chú ý sẽ phát hiện thật ra thân thể Thiên Thiên thực cứng ngắc, nó ngồi ở trên đùi Lăng Dịch, tận lực không dám tùy ý hành động như sợ chọc Lăng Dịch không vui.

Lăng Húc có chút xấu hổ, nói với Lăng Dịch: “Nó vậy đấy, cái tính tình không biết lớn biết nhỏ.”

Lăng Dịch cúi đầu nhìn thoáng qua Thiên Thiên, thấy nó cố gắng xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, vì thế vươn tay ôm nó lên thay đổi phương hướng, để nó có thể thoải mái mà đối mặt với cửa sổ.

Thiên Thiên nhìn anh, sau đó ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, không biết là đang nhìn cái gì.

Lăng Dịch xòe bàn tay ra chắn giữa cái trán của nó và cửa sổ: “Cẩn thận đừng đụng.”

Bàn tay của anh ấm áp dày rộng, Thiên Thiên có chút sững sờ, vươn tay nhỏ bé ra sờ soạng tay anh một chút, sau đó nhìn về phía anh.

Lăng Dịch mỉm cười với nó một chút.

Thiên Thiên hơi hơi há miệng thở dốc, nhưng cái gì cũng chưa nói, sau đó dán trán vào lòng bàn tay Lăng Dịch, tiếp tục nhìn ra ngoài.

Trẻ con thực mẫn cảm, nhưng cũng rất đơn giản.

Đưa Lăng Húc đến tiệm cắt tóc, Lăng Dịch nói với cậu: “Đợi lát nữa gọi điện thoại cho anh, anh tới đón em.”

Lăng Húc đứng ở trước cửa sổ xe, phất phất tay với anh, sau đó vươn tay ôm lấy mặt Thiên Thiên, hôn một cái.

Lăng Dịch sờ sờ tóc Thiên Thiên, nói với nó: “Tạm biệt ba đi.”

Thiên Thiên giơ tay lên quơ quơ, “Tạm biệt.”

Chờ Lăng Húc xoay người đi rồi, Lăng Dịch chậm rãi ấn cửa sổ xe lên, nói với tài xế: “Tìm chỗ ăn chút gì đi.”

Buổi sáng Lăng Húc cầm hai cái bánh mì ngày hôm qua từ trong tủ lạnh ra làm điểm tâm cho cậu và Thiên Thiên, cậu ăn vài miếng là xong, nhưng Thiên Thiên có vẻ không muốn ăn, một cái bánh mì cũng chưa ăn xong.

Thiên Thiên đối với Lăng Dịch mà nói, là một sự tồn tại vô cùng phức tạp.

Nhưng bây giờ anh không được phép do dự hoặc nghĩ rất phức tạp, anh chỉ hy vọng ít nhất Thiên Thiên sẽ không kháng cự và bài xích anh.

Lăng Dịch cúi đầu nhìn Thiên Thiên: “Muốn ăn cái gì không?”

Thiên Thiên lắc đầu.

Lăng Dịch nói: “Không sao, đi qua nhìn xem.”

Anh để tài xế lái xe đến một nhà hàng bán điểm tâm sáng. Xuống xe, Lăng Dịch vươn ra một bàn tay cho Thiên Thiên, Thiên Thiên do dự một chút vẫn nắm lấy tay anh.

Thiên Thiên vốn không đói, tuy rằng sáng sớm ngày nào cũng ăn bánh mì đến có chút phiền, nhưng vẫn có thể ăn no.

Cứ việc không đói bụng, nhưng lúc Thiên Thiên nhìn thấy điểm tâm đủ loại kiểu dáng thì vẫn nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.

Lăng Dịch dắt tay nhỏ bé của nó đi đến phía trước xe đẩy, ôm nó lên bảo: “Chính mình chọn.”

Thiên Thiên nhìn thật lâu, trong lòng cái gì cũng muốn, nhưng nó biết mình phải khắc chế, vì thế cuối cùng chỉ chỉ một phần sủi cảo tôm.

Lăng Dịch cười cười, sau đó lại gọi mấy phần điểm tâm, nhìn Thiên Thiên nói: “Bác cũng chưa ăn điểm tâm, đồng thời ăn đi.”

Lăng Húc để thợ cắt tóc cắt tóc cho cậu, sau đó thổi thổi.

Xử lý xong, đứng lên soi gương, cảm thấy mình đẹp trai đến hết thuốc chữa, nhìn hoàn toàn không hề kém cỏi hơn Triệu Phỉ Nghiên, Lăng Húc cho là mình có thể yên tâm mà đi tham gia họp lớp.

Đối với họp lớp, thật ra Lăng Húc còn không có khái niệm gì. Trước kia trong lớp hay trước mặt bạn học, nhất là trước mặt nam sinh, cậu vẫn luôn có chút cảm giác về sự ưu việt, nếu không cậu sẽ không nhất định phải theo đuổi cho bằng được Triệu Phỉ Nghiên xinh đẹp nhất trường. Tuy rằng trước đó có chút bị Triệu Phỉ Nghiên đả kích, nhưng lần nữa chỉnh sửa lại bản thân xong, Lăng Húc lại tìm về tự tin một lần nữa, cậu hưng trí bừng bừng mà muốn lập tức trở về đi gặp các anh em một lần.