Buổi tối ngày hôm sau, Lăng Dịch để lái xe giúp đỡ anh mang đến hơn mười cái gói to tới gặp Lăng Húc.
Lúc ấy Lăng Húc liền sửng sốt, “Toàn bộ là quần áo?”
Lăng Dịch gật gật đầu, đặt toàn bộ gói to ở giường của cậu.
Cô gái thu ngân còn chưa đi, vẻ mặt tò mò muốn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng bên trong cửa hàng còn có khách đang chọn bánh ngọt, cô không biết làm thế nào đành đứng ở bên ngoài nhìn.
Chờ lái xe rời đi, Lăng Dịch vươn tay đóng cửa phòng Lăng Húc.
Lăng Húc đang ngồi ở bên giường mở gói to ra nhìn quần áo bên trong.
Toàn bộ quần áo là Lăng Dịch mới mua, Lăng Húc tùy tiện lấy ra một cái áo phông, giá đều hơn một ngàn. Kiểu dáng cùng thương hiệu toàn bộ đều do Lăng Dịch chọn, kích cỡ cũng vừa người Lăng Húc.
Lăng Húc có chút ngốc, cậu nói: “Mặc không nhiều như vậy.”
Lăng Dịch nói với cậu: “Em để đó chậm rãi mặc.”
Trừ mua quần áo cho Lăng Húc, còn có một nửa là mua cho Thiên Thiên.
Lăng Húc lấy từng bộ quần áo ra khỏi túi, Thiên Thiên quỳ ngồi ở trên giường để sát vào bên cạnh cậu nhìn. Lăng Húc cầm lấy một bộ quần áo nhỏ, so so trên người Thiên Thiên, hỏi: “Đẹp không?”
Thiên Thiên cũng hiểu là xinh đẹp, nó trộm liếc Lăng Dịch một cái, không lên tiếng mà gật gật đầu với Lăng Húc.
Lăng Dịch đứng ở bên giường, nhìn hai người bọn họ xem quần áo, khẽ cười một chút, sau đó quay đầu đi nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Phòng này mặc dù có cửa sổ, nhưng ngoài cửa sổ hoàn toàn không có phong cảnh, chỉ có bức tường vây, mấy ngày không lau kính dường như đã bị bụi phủ mờ.
Lăng Dịch muốn hỏi Lăng Húc mang theo con trai ở trong này đã bao lâu, nhwnh anh biết hỏi cũng không có kết quả, bởi vì Lăng Húc đã không còn nhớ rõ.
Lăng Húc đứng lên, nói: “Em thử quần áo một chút, ” sau đó đến cạnh cửa khóa trái cửa lại.
Nhưng cậu không có ý tránh Lăng Dịch chút nào, đứng ở trong phòng bắt đầu cởi quần áo. Mùa hè vốn mặc quần áo nhẹ nhàng, cởi thực nhanh chỉ còn một cái quần lót, sau đó cậu tìm kiếm một bộ quần áo mặc vào người.
Lăng Dịch đứng ở bên cửa sổ nhìn cậu, đột nhiên cảm thấy có chút muốn hút thuốc, anh vươn tay lấy hộp thuốc lá trong túi áo ra, lại phát hiện Thiên Thiên đang nhìn mình.
Thiên Thiên vốn đang lặng lẽ đánh giá Lăng Dịch, vừa bị Lăng Dịch phát hiện liền lập tức dời tầm mắt đi chỗ khác, cầm lấy cái quần yếm nhỏ Lăng Húc vừa mới đặt ở bên cạnh lên nhìn.
Lúc Lăng Húc mặc quần phát hiện nút quần chưa cắt, đang tìm kéo cả phòng.
Lăng Dịch yên lặng cất hộp thuốc lá, đi đến bên giường ngồi xuống, hỏi Thiên Thiên: “Thích không?”
Thiên Thiên không nhìn anh, nhẹ nhàng nói “Thích” một tiếng, sau đó dường như nhớ tới cái gì, nói một câu: “Cám ơn.”
Lăng Dịch giơ tay lên muốn sờ đầu Thiên Thiên một chút, kết quả Thiên Thiên tránh đi. Anh hơi ngẩn ra, thả tay xuống dưới.
Cuối cùng Lăng Húc cũng mặc xong một bộ quần áo, tuy rằng trong phòng mở điều hòa nhưng cậu vẫn toát một đầu mồ hôi, đứng ở trước gương hỏi Lăng Dịch: “Thế nào?”
Lăng Dịch từ phía sau nhìn cậu, đột nhiên nói: “Hình như em gầy đi một chút.”
Lăng Húc nghe vậy cười, cậu xoay người đi đến trước mặt Lăng Dịch, kéo vạt áo lên, “Anh xem.”
Lăng Dịch nhìn bụng bằng phẳng mà săn chắc của cậu, thoáng có thể nhìn thấy hàng cơ bụng xinh đẹp. Ngọn đèn trong phòng không sáng lắm, vừa rồi Lăng Húc cởi quần áo hai người cách xa nhau, Lăng Dịch không chú ý tới, giờ lại nhìn rất rõ ràng.
[Đầm: anh cứ vô tư quyến rũ người ta như vậy thì ai mờ chịu được hở anh (¬‿¬)]
Anh có chút thất thần, đưa tay sờ soạng bụng Lăng Húc một chút.
Lăng Húc vội vàng lui về phía sau một bước, ôm bụng nói: “Đừng có sờ, nhột.”
Lăng Dịch lắc đầu, hỏi: “Luyện như thế nào?”
Lăng Húc trở lại trước gương, cúi đầu dùng tay vỗ bụng mình một chút, nói: “Không biết, nhưng em cảm thấy thật xinh đẹp, em thích.”
Cậu kéo áo xuống, từ gương nhìn quả thật gầy đi một ít. Vừa lòng mà gật gật đầu, Lăng Húc xoay đầu lại hỏi Lăng Dịch: “Hỏi anh cảm thấy bộ quần áo này thế nào?”
Lăng Dịch nói: “Không tồi.”
Lăng Húc đã có nét có dáng sẵn, chỉ cần chăm chút một ít là thành một thanh niên suất khí.
Lăng Dịch nói tiếp: “Nhưng tóc hơi loạn, ngày mai ra tiệm cắt tóc sửa sang lại đi.”
Lăng Húc gật gật đầu, sau đó xoay người lại nói với Lăng Dịch: “Anh, sáng mai anh có việc gì không? Có thể giúp em trông Thiên Thiên một chút được không?”
Thiên Thiên giật mình mà ngẩng đầu nhìn Lăng Húc.
Lăng Dịch sắc bén phát giác đứa bé kháng cự, anh hỏi: “Em không dẫn nó đi cùng sao?”
Lăng Húc đáp: “Ai đi họp lớp còn mang theo con đi? Sẽ bị bọn họ cười.”
Lăng Dịch cảm thấy có đôi khi mình theo không kịp suy nghĩ của đứa em trai còn cho mình là học sinh trung học này, anh làm không được chuyện mỗi một sự kiện đều lấy tư duy của học sinh trung học đi suy nghĩ phán đoán, sau đó, anh có chút chẳng hiểu ra sao, nhưng vẫn không từ chối Lăng Húc, chỉ hỏi: “Thiên Thiên đồng ý sao?”
Lăng Húc nhìn Thiên Thiên: “Thiên Thiên?”
Thiên Thiên cúi đầu nắm quần áo không nói lời nào.
Lăng Húc đi qua ôm nó lên, hôn má nó một cái, “Buổi sáng con đi theo bác, buổi chiều chúng ta cùng đi bái tế ông nội, được không?”
Thiên Thiên xoay đầu đi chỗ khác.
Lăng Húc ghé vào lỗ tai nó nói: “Không nói lời nào xem như con đồng ý nha.”
Thiên Thiên vẫn không nói chuyện.
Vẫn chờ cho đến khi Lăng Dịch rời khỏi, nằm ở trên giường chuẩn bị đi ngủ Thiên Thiên mới đột nhiên nói: “Ba sẽ không đến đón con sao?”
Lăng Húc kỳ quái chống đỡ ngẩng đầu lên nhìn nó, “Vì cái gì không đến đón con?”
Thiên Thiên nằm nghiêng trên giường, nhìn chằm chằm gối đầu phát ngốc trong chốc lát.
Lăng Húc vươn ngón tay lắc lắc trước mắt nó, sau đó nói rằng: “Sẽ không không đến đón con, con đi rồi, buổi tối tối như vậy, một mình ba làm sao ngủ được?”
Thiên Thiên nhìn về phía cậu.
Lăng Húc nói tiếp: “Chỉ có nửa ngày thôi, buổi chiều ba đã về rồi, có được không?”
Thiên Thiên tin tưởng buổi tối Lăng Húc không dám ngủ một mình, nó gật gật đầu, miễn cưỡng đáp ứng Lăng Húc chuyện này.
Vừa cảm giác ngủ thẳng đến hừng đông, Lăng Dịch vẫn để tài xế lái xe lại đây đón Thiên Thiên, thuận tiện đưa Lăng Húc đến tiệm cắt tóc.
Lăng Húc kéo Lăng Dịch qua, dấu Thiên Thiên nhỏ giọng nói: “Anh, Thiên Thiên có chút lạ với anh, có thể là do anh rất nghiêm túc, anh có thể đùa với nó một chút được không, để nó đừng sợ anh nữa.”
“Nó sợ anh?” Lăng Dịch có chút kinh ngạc.
Bạn đang
LÄng Húc thấp giá»ng nói: âÄúng váºy, anh cho là ai cÅ©ng nhÆ° em biết trong lòng anh Äang nghÄ© gì à ?â
LÄng Dá»ch có chút buá»n cÆ°á»i, âEm biết trong lòng anh Äang nghÄ© gì?â
âHÆ¡n mÆ°á»i nÄm anh em, â LÄng Húc nói, âEm không biết anh Äang nghÄ© gì thì chẳng phải em sá»ng uá»ng phà sao?â
LÄng Dá»ch vẫn cÆ°á»i nhÆ° cÅ©, cái gì cÅ©ng chÆ°a nói.
Trên ÄÆ°á»ng ÄÆ°a LÄng Húc Äến tiá»m cắt tóc, LÄng Dá»ch há»i cáºu: âÄợi lát nữa cần ÄÆ°a em Äi qua sao?â
âKhông cần Äâu!â LÄng Húc phản ứng thá»±c lá»p, âHá»p lá»p còn muá»n anh trai ÄÆ°a Äi, rất mất mặt Äóâ
Lần nà y LÄng Dá»ch lại hiá»u Äược suy nghÄ© của cáºu, gáºt gáºt Äầu, âTùy em thÃch.â
LÄng Húc vì muá»n Thiên Thiên và LÄng Dá»ch bá»i dưỡng tình cảm, vừa lên xe liá»n Äặt Thiên Thiên và o trong ngá»±c LÄng Dá»ch, nói vá»i nó: âÄợi lát nữa ba Äi cắt tóc, cắt xong Äi gặp bạn há»c cÅ©, con Äi theo bác phải ngoan biết không?â
Thiên Thiên không ÄỠý tá»i cáºu, xoay Äầu Äi chá» khác nhìn ngoà i cá»a sá» xe, nhÆ°ng hÆ¡i chú ý sẽ phát hiá»n tháºt ra thân thá» Thiên Thiên thá»±c cứng ngắc, nó ngá»i á» trên Äùi LÄng Dá»ch, táºn lá»±c không dám tùy ý hà nh Äá»ng nhÆ° sợ chá»c LÄng Dá»ch không vui.
LÄng Húc có chút xấu há», nói vá»i LÄng Dá»ch: âNó váºy Äấy, cái tÃnh tình không biết lá»n biết nhá».â
LÄng Dá»ch cúi Äầu nhìn thoáng qua Thiên Thiên, thấy nó cá» gắng xoay ngÆ°á»i nhìn ra ngoà i cá»a sá», vì thế vÆ°Æ¡n tay ôm nó lên thay Äá»i phÆ°Æ¡ng hÆ°á»ng, Äá» nó có thá» thoải mái mà Äá»i mặt vá»i cá»a sá».
Thiên Thiên nhìn anh, sau Äó ghé và o cá»a sá» nhìn ra bên ngoà i, không biết là Äang nhìn cái gì.
LÄng Dá»ch xòe bà n tay ra chắn giữa cái trán của nó và cá»a sá»: âCẩn tháºn Äừng Äụng.â
Bà n tay của anh ấm áp dà y rá»ng, Thiên Thiên có chút sững sá», vÆ°Æ¡n tay nhá» bé ra sá» soạng tay anh má»t chút, sau Äó nhìn vá» phÃa anh.
LÄng Dá»ch má»m cÆ°á»i vá»i nó má»t chút.
Thiên Thiên hÆ¡i hÆ¡i há miá»ng thá» dá»c, nhÆ°ng cái gì cÅ©ng chÆ°a nói, sau Äó dán trán và o lòng bà n tay LÄng Dá»ch, tiếp tục nhìn ra ngoà i.
Trẻ con thá»±c mẫn cảm, nhÆ°ng cÅ©ng rất ÄÆ¡n giản.
ÄÆ°a LÄng Húc Äến tiá»m cắt tóc, LÄng Dá»ch nói vá»i cáºu: âÄợi lát nữa gá»i Äiá»n thoại cho anh, anh tá»i Äón em.â
LÄng Húc Äứng á» trÆ°á»c cá»a sá» xe, phất phất tay vá»i anh, sau Äó vÆ°Æ¡n tay ôm lấy mặt Thiên Thiên, hôn má»t cái.
LÄng Dá»ch sá» sá» tóc Thiên Thiên, nói vá»i nó: âTạm biá»t ba Äi.â
Thiên Thiên giÆ¡ tay lên quÆ¡ quÆ¡, âTạm biá»t.â
Chá» LÄng Húc xoay ngÆ°á»i Äi rá»i, LÄng Dá»ch cháºm rãi ấn cá»a sá» xe lên, nói vá»i tà i xế: âTìm chá» Än chút gì Äi.â
Buá»i sáng LÄng Húc cầm hai cái bánh mì ngà y hôm qua từ trong tủ lạnh ra là m Äiá»m tâm cho cáºu và Thiên Thiên, cáºu Än và i miếng là xong, nhÆ°ng Thiên Thiên có vẻ không muá»n Än, má»t cái bánh mì cÅ©ng chÆ°a Än xong.
Thiên Thiên Äá»i vá»i LÄng Dá»ch mà nói, là má»t sá»± tá»n tại vô cùng phức tạp.
NhÆ°ng bây giá» anh không Äược phép do dá»± hoặc nghÄ© rất phức tạp, anh chá» hy vá»ng Ãt nhất Thiên Thiên sẽ không kháng cá»± và bà i xÃch anh.
LÄng Dá»ch cúi Äầu nhìn Thiên Thiên: âMuá»n Än cái gì không?â
Thiên Thiên lắc Äầu.
LÄng Dá»ch nói: âKhông sao, Äi qua nhìn xem.â
Anh Äá» tà i xế lái xe Äến má»t nhà hà ng bán Äiá»m tâm sáng. Xuá»ng xe, LÄng Dá»ch vÆ°Æ¡n ra má»t bà n tay cho Thiên Thiên, Thiên Thiên do dá»± má»t chút vẫn nắm lấy tay anh.
Thiên Thiên vá»n không Äói, tuy rằng sáng sá»m ngà y nà o cÅ©ng Än bánh mì Äến có chút phiá»n, nhÆ°ng vẫn có thá» Än no.
Cứ viá»c không Äói bụng, nhÆ°ng lúc Thiên Thiên nhìn thấy Äiá»m tâm Äủ loại kiá»u dáng thì vẫn nhá»n không Äược nuá»t má»t ngụm nÆ°á»c bá»t.
LÄng Dá»ch dắt tay nhá» bé của nó Äi Äến phÃa trÆ°á»c xe Äẩy, ôm nó lên bảo: âChÃnh mình chá»n.â
Thiên Thiên nhìn tháºt lâu, trong lòng cái gì cÅ©ng muá»n, nhÆ°ng nó biết mình phải khắc chế, vì thế cuá»i cùng chá» chá» má»t phần sủi cảo tôm.
LÄng Dá»ch cÆ°á»i cÆ°á»i, sau Äó lại gá»i mấy phần Äiá»m tâm, nhìn Thiên Thiên nói: âBác cÅ©ng chÆ°a Än Äiá»m tâm, Äá»ng thá»i Än Äi.â
LÄng Húc Äá» thợ cắt tóc cắt tóc cho cáºu, sau Äó thá»i thá»i.
Xá» lý xong, Äứng lên soi gÆ°Æ¡ng, cảm thấy mình Äẹp trai Äến hết thuá»c chữa, nhìn hoà n toà n không há» kém cá»i hÆ¡n Triá»u Phá» Nghiên, LÄng Húc cho là mình có thá» yên tâm mà Äi tham gia há»p lá»p.
Äá»i vá»i há»p lá»p, tháºt ra LÄng Húc còn không có khái niá»m gì. TrÆ°á»c kia trong lá»p hay trÆ°á»c mặt bạn há»c, nhất là trÆ°á»c mặt nam sinh, cáºu vẫn luôn có chút cảm giác vá» sá»± Æ°u viá»t, nếu không cáºu sẽ không nhất Äá»nh phải theo Äuá»i cho bằng Äược Triá»u Phá» Nghiên xinh Äẹp nhất trÆ°á»ng. Tuy rằng trÆ°á»c Äó có chút bá» Triá»u Phá» Nghiên Äả kÃch, nhÆ°ng lần nữa chá»nh sá»a lại bản thân xong, LÄng Húc lại tìm vá» tá»± tin má»t lần nữa, cáºu hÆ°ng trà bừng bừng mà muá»n láºp tức trá» vá» Äi gặp các anh em má»t lần.