”Không cần đâu mẹ à.”
Tư Ngữ Hy cất giọng nói như sữa mình: “Mặc dù con thích ăn đồ của mẹ nấu, nhưng con không muốn mẹ mỗi ngày nấu cơm vất vả như vậy!
Mẹ chỉ cần thỉnh thoảng làm cho chúng con ăn là được rồi, Triết Hy, em có nổi có phải không?”
Tư Triết Hy gật đầu thật mạnh tỏ vẻ đồng ý.
Tô Thiển trong lòng rất cảm động, hai cục cưng này thật sự quá ngọt ngào!
Cô càng cảm thấy may mắn vì mình có thể được ở bên cạnh hai đứa nhỏ này, mặc dù cô biết rất rõ thân phận của mình, biết rằng cô chỉ là mẹ trên danh nghĩa của chúng, cũng không có hy vọng xã vời nào khác.
Nhưng chúng hoàn toàn chân thành đối đãi với cô như là mẹ ruột "Mẹ không thấy vất vả đâu.”
Tô Thiển không nhịn được mà hôn lên má Tư Ngữ Hy và Tư Triết Hy một cái.”Có thể nấu cơm cho các con ăn, nhìn bộ dạng vui vẻ của các con ăn, mẹ thấy vô cùng vô cùng hạnh phúc!”
Hơn nữa, cô cũng muốn giúp họ làm những bữa ăn lành mạnh, hợp lý và đầy đủ chất dinh dưỡng.”Vậy được rồi!
Nếu mẹ thích thì nghe theo mẹ vậy.”
Tư Ngữ Hy không còn những nhẽo nữa: "Nếu mẹ mệt, thì mẹ nhất định phải nói đó!
Còn nữa, Mẹ làm cái gì thì tụi con ăn cái đó!
Mẹ làm cái gì chúng con đều thích ăn hết”
“Thật ngoan.”
Tô Thiển xoa đầu của hai đứa nhỏ, rồi vội vàng đi vào phòng bếp.
Sau khi Tô Thiền nấu xong liền bưng đồ ăn vào nhà ăn, thì phát hiện ở trên bàn ăn có một gương mặt xa lạ.
Người đó và Tư Mặc Hàn quả thật giống như hai thái cực, nếu nói Tư Mặc Hàn lạnh như bằng, thì người này lại cực kỳ nhiệt tình như lửa.
Hắn ta mặc một bộ trang phục bình thường theo phong cách hip hop, tóc nhuộm màu đỏ rực, đeo khuyến tại hồng ngọc hình chim bồ câu, trên mặt mang theo một nụ cười lưu manh, vô cùng ngông cuông.
Đây có là bạn của Tư Mặc Hàn sao?
Nhưng ất cả mọi người, ai cũng đều biết anh không có anh em và con trai độc nhất của Tư gia.
Khi Tô Thiển ngợ ngác, thì người đó đã lao về phía cô một cách quá khích, vừa xông lên vừa hét lớn: "Woah!
Tiểu Mặc Hàn, cậu thực sự đã học được cách giấu phụ nữ rồi nha!
Đây là lần đầu tiên tôi ở tổ chim của cậu nhìn thấy có người phụ nữ khác đấy!”
Tô Thiển trừng mắt nhìn.
Phụt!
Tiểu Mặc Hàn?
Tổ chim?
Cô không nghe lầm đấy chứ?
Khi Tô Thiển đang ngày người nhịn cười, thì hắn ta liền tiến tới ôm lấy cổ cổ giống như đã quen biết nhau trước đó, khiến cô rùng mình, nhưng trong tay vẫn còn bưng đồ ăn, cho nên không có tiện phản kháng.
Người đó cợt nhả nói: "Xin chào Sweetheart (*), anh tên là Lăng Hựu Đình, em có thể gọi anh là anh Đình.
Tất nhiên, nếu em muốn gọi anh là anh Hựu Đình, thì anh càng thích...”
("), Sweetheart: Dùng để gọi người yêu một cách trìu mền hoặc tán tỉnh ái đó (Cung, anh yêu, em yêu) Tư Mặc Hàn sắc mặt lập tức trầm xuống, ánh mắt như lưỡi dao đâm về phía Lăng Hựu Đình, trầm giọng nói: "Thả cái chân chó của cậu ra!”
Lăng Hựu Đình sững sờ một giây rồi lập tức buông tay ra như phản xạ có điều kiện, nhìn Tu Mặc Hàn, rỗi nhìn Tô Thiển, hẳn giống như có hút không thể tin vào lỗ tại của mình.
Hắn sáng sớm tới đây tìm Tư Mặc Hàn, hắn nói đến khô cả miệng, Tư Mặc Hàn cũng chỉ đáp lại hắn vài câu "Uh", "A".
Vậy mà bây giờ, Tư Mặc Hàn lại có thể nói chín từ chỉ một lần?
Hơn nữa nghe giọng điệu này của anh ta...
giống như đang tức giận ?
Giống như để xác nhận lại phỏng đoán của Lăng Hựu Đình, Tư Mặc Hàn lại bổ sung thêm một câu: "Không được có lần sau.”
Lăng Hựu Đình cười trêu chọc: "Được được được, không có lần sau, không có lần sau!”