Bảo Bối! Anh Xin Lỗi

Chương 50: Đứa Bé




Trải qua cuộc hôn nhân thất bại, cô không trở về nhà với ba mẹ mà bí mật từ chức rồi sang Pháp.

Hôm nay ba cô, là chủ tịch công ty đến văn phòng làm việc như thường lệ thì thấy lá đơn xin từ việc từ cô, ông hoảng hốt khi biết con gái đã ly hôn với Vương Phong Thần và sang Pháp. Thế là Châu lão gia vội trở về nhà và thông báo tin tức này với Châu phu nhân. Bà vô cùng sốc và ngất lịm đi. Tin tức Tĩnh Anh từ chức Giám đốc đã nhanh chóng lan truyền cả công ty và tất nhiên mọi chuyện cũng truyền tới tai của Hàn Tử Hân. Ai nấy đều rất buồn vì đã để lỡ một Giám đốc tốt bụng và tài năng. Hơn ai hết, Hàn Tử Hân rất buồn và còn có ý định sẽ đi tìm cô.

Chỉ có duy nhất Vương Phong Thần, anh đưa Tô Khiết Như về nhà ra mắt gia đình trong niềm hạnh phúc và sự kiên định sẽ không trùng bước cho dù gia đình có phản đối ra sao.

- "Con chào bà nội! Con chào ba mẹ!"_______Tô Khiết Như vừa nhìn thấy bà nội và ba mẹ anh liền lập tức cúi chào.

- "Phong Thần, cô ta...sao cháu lại dẫn cô ta về đây? Còn gọi ta là bà nội, gọi ba mẹ cháu là ba mẹ nữa. Thế là thế nào? Còn cháu dâu yêu quý của ta đâu?"

Bà nội anh bắt đầu thấy mất bình tình xen khó chịu khi nghe những lời kia từ Tô Khiết Như.
Loading...

- "Bà nội, con và Tĩnh Anh đã ly hôn rồi."

Vương Phong Thần tỉnh bơ đáp.

- "Phong Thần, mày...mày nói thế là thế nào/Mày với Tĩnh Anh ly hôn rồi?"

Châu quản gia gắt lên khi nghe anh nói đã ly hôn với cô. Vậy là anh dám chống đối lệnh của ông sao?

- "Mong bà nội, ba và mẹ tác thành cho chúng con. Con thực sự yêu Khiết Như. Và cô ấy còn đang mang thai cốt nhục của con nữa. Chúng con sẽ kết hôn. Con không thể để đứa bé sinh ra mà không có ba được."

Một lần nữa Vương Phong Thần lại khiến mọi người sốc nặng. Mặc dù họ rất mong được có cháu chắt nhưng không phải là kiểu nhục nhã như vậy. Chuyênh vỡ lở ra thì mặt mũi dòng tộc để đi đâu?

- "Ta không đồng ý!"_______Ba anh lập tức quát lên.

- "Con đã quyết định rồi. Con sẽ cưới Khiết Như làm vợ. Con nghĩ rằng chắc chắn ba cũng không muốn con cháu mình phải lưu lạc bên ngoài đâu nhỉ."

- "Thằng nghiệt tử!"_______Ba anh bây giờ đang rất tức giận. Thế này thì ông còn mặt mũi nào nhìn thông gia - người bạn thân nhất đây.

Về phần cô, sau khi sang Pháp, Tĩnh Anh tìm mua một căn nhà nhỏ và thuê một cửa hàng bán hoa tươi. Là một con người có thiên hướng nghệ thuật nên không chỉ thiết kế mà ngay cả cắm hoa cô cũng rất khéo. Cô giấu nỗi buồn bằng nụ cười giả tạo bên ngoài. Sau khi sắp xếp ổn định mọi thứ cô mới nhắn tin về nhà báo cho ba mẹ cô biết là cô vẫn ổn để họ yên tâm. Sang Pháp 5 ngày, điều cô lo lắng nhất là dạo này cô thấy cơ thể mình hơi khó chịu, bà dì cũng đã lâu chưa tới. Là do cô căng thẳng quá nên vậy hay sao?

Nghĩ vậy nhưng cô cũng rất lo lắng. Cô tìm đến hiệu thuốc mua que thử thai. Quả nhiên điều cô đang lo lắng chính là sự thật. Cô đang mang thai. Nhìn thấy hai vạch đỏ trên que thử thai, Tĩnh Anh ngồi sụp xuống đất. Cô khẽ đặt tay lên bụng rồi lẩm bẩm:

- "Bảo bối nhỏ à, tại sao con lại xuất hiện vào lúc này chứ? Mẹ biết phải làm gì đây? Tại sao ông trời lại trêu đùa con vậy chứ?"

Mặc dù cuộc hôn nhân giữa cô và anh đã đổ vỡ nhưng đứa bé không có tội gì cả.

Vài ngày sau, sau khi đã suy nghĩ thông thoáng, cô tìm tới bệnh viện kiểm tra và bác sĩ nói rằng cái thai được 7 tuần. Vậy là cô đã mang thai trước khi ly hôn với anh sao?

- "Bảo bảo nhỏ, mẹ xin lỗi con. Mẹ xin lỗi vì đã không thể níu kéo được ba con. Mẹ xin lỗi vì để con không có ba. Nhưng mẹ hứa sẽ cố gắng bù đắp cho con thay cả tình yêu thương của ba nữa. Mẹ con mình cùng nhau vượt qua khó khăn nhé."

Rời khỏi bệnh viện, cô đi lang thang trên đường. Thời gian trước, đã có 1 năm cô sống ở đây nên cô không cảm thấy quá xa lạ với nơi đây nữa.

Vì đứa bé, cô vực lại tinh thần bằng công việc bán hoa ở cửa hàng. Thế nhưng chỉ được ít hôm thì cô đọc được Vương Phong Thần kết hôn với Tô Khiết Như tràn lan trên các mặt báo bởi vì hai người họ đều là những gương mặt có tiếng. Dù đã biết trước điều này nhưng cô vẫn cảm thấy tim mình rất đau. Cú sốc tinh thần quá lớn và cả giai đoạn thai nghén tìm đến khiến cô đổ bệnh. Một thân một mình ở nơi xa lạ vào lúc bản thân yếu đuối nhất thế này, cô vô cùng tủi thân.

Hôm nay, cô ốm quá nhưng vẫn cố gắng đi vào bếp để nấu cháo. Mặc dù đang nghén nên không ăn uống được gì cả những cô vẫn muốn cố ăn và cô không uống thuốc gì cả vì sợ ảnh hưởng tới con.

Thế nhưng cô chỉ đi được vài bước thì thấy vô cùng chóng mặt, chân đứng không vững mà cứ loạng choạng cả ra.

- "Tĩnh Anh, cẩn thận đó!"

Từ đằng sau, có một cánh tay rắn chắc ôm lấy cô khi cô đang sắp ngã xuống. Cô định thần lại, mở mắt thật to ra để nhìn cho rõ.

- "Tử Hân! Sao anh lại biết em ở đây?"

- "Vì nơi này có em."______Anh mỉm cười đáp.