Nhìn thấy chiếc lắc, Tĩnh Anh vội cúi người xuống nhanh chóng nhặt lên.
- "Chính là nó! Để xem cô còn chối cãi được nữa không?"
- "Không được! Cô mau trả nó cho tôi. Cô không được lấy nó!"
Tô Khiết Như trợn tròn mắt, nét mặt hoảng hốt vì đã để chiếc lắc rơi vào tay Tĩnh Anh.
- "Tôi sẽ mang chiếc lắc này đi và nói hết cho Phong Thần nghe mọi chuyện, để xem anh ấy còn yêu cô được nữa không?"
Tĩnh Anh liếc nhìn Tô Khiết Như một cái thật lạnh rồi xoay người rời đi.
Thế nhưng Tô Khiết Như nào có để cô được toại nguyện, nhân lúc Tĩnh Anh quay lưng rời đi vì không đề phòng mà bị Tô Khiết Như xô ngã. Cô ta ngồi đè lên người Tĩnh Anh hòng chiếm đoạt lại chiếc vòng.
- "Cô mau trả lại đồ của tôi đây!"
Loading...
- "Nó là đồ của tôi mà. Rõ ràng cô mới là đồ ăn trộm, là kẻ mạo danh."
Tĩnh Anh cũng không chịu để yên, cô ra sức chống cự miệng vẫn không ngừng nói những lời khiến cô ta tỉnh ngộ. Không ngờ nhiều năm trước cô lại đi làm bạn với một con sói đội lốt người như Tô Khiết Như. Chính cô ta đã khiến giữa cô và Phong Thần hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm, ghét bỏ chồng chất ghét bỏ.
- "Mày nghĩ là mày đưa chiếc vòng đó ra thì Phong Thần sẽ tin mày sao?"
- "Nếu tôi không thử thì làm sao mà Phong Thần biết được bộ mặt thật của cô?"
Tĩnh Anh nắm chặt tay không để cho Tô Khiết Như có thể lấy chiếc lắc đi được.
*chát
- "Con ranh! Mày có đưa chiếc vòng cho tao không thì bảo?"
Tô Khiết Như giận quá liền tát mạnh một cái vào mặt Tĩnh Anh. Thế nhưng cô vẫn nhịn đau mà mạnh mẽ trả lời:
- "Không đời nào."
- "Mang đây! Tao không cho phép mày mang nó đi. Phải đó, tao lấy trộm chiếc vòng của mày đó thì sao nào? Tại sao mày trước giờ cái gì cũng hơn tao? Mày học giỏi, xinh đẹp, được ba mẹ cưng chiều lại còn có người đàn ông có điều kiện tốt như Phong Thần yêu thương. Tao không cam lòng."
Tô Khiết Như nắm lấy tóc của Tĩnh Anh như muốn tra tấn cô. Tĩnh Anh cảm thấy đầu mình ong ong nhưng cô vẫn cô hết sức đạp Tô Khiết Như ra khiến cô ta ngã ngửa ra sau rồi còn mình thì lập tức bỏ chạy.
- "Đáng lẽ tôi phải nhận được tình yêu của Phong Thần nhưng chỉ vì cô mà tôi bị lạc mất anh ấy nhiều năm như vậy. Tôi sẽ không bao giờ để cô được toại nguyện đâu."
Tĩnh Anh vừa nói vừa bỏ chạy. Trước hết, cô phải rời khỏi đây đã. Tô Khiết Như cũng vội đứng dậy rồi chạy đuổi theo Tĩnh Anh.
- "Đứng lại! Tôi nói cô đứng lại!"
Hai người họ tranh giành nhau ở hành lang, Tô Khiết Như từ phía sau túm tóc kéo Tĩnh Anh quay trở lại. Tĩnh Anh cũng gồng mình lên nắm lấy mái tóc của Khiết Như để phục thù.
- "Con khốn! Mày dám? Mau bỏ tao ra!"
- "Vậy thì cô cũng phải bỏ ra trước."
- "Không đời nào. Mày phải trả lại chiếc vòng cho tao đã!"
Tô Khiết Như vẫn khăng khăng nói, nhất định không chịu buông cô ra. Vì Tô Khiết Như là người mẫu nên cô ta có lợi thế về chiều cao hơn cô nên Tĩnh Anh chỉ phục thù được một lúc thì đã bị Tô Khiết Như tát cho một cái bạt tai rồi ghì chặt cô vào lan can. Tĩnh Anh tuy không bị sợ độ cao nhưng cảm giác khoảng cách giữa cô và mặt đất ở độ cao gần 10 mét này chỉ được ngăn cách bởi những chiếc lan can mạ vàng này khiến cô có chút ớn lạnh.
Nếu cô rơi từ độ cao này xuống đất thì phải làm sao đây?
- "Con ranh! Mau đưa lại chiếc lắc chân cho tao!"
Tô Khiết Như lúc này đây khác hẳn với tính cách dịu dàng, hiền lành giống mọi ngày khi ở bên anh mà thay vào đó, bộ mặt thật của cô ta (mà Tĩnh Anh vốn đã nhận ra từ lâu) đều bộc lộ hết ra. Cô ta bóp cằm cô ép cô phải giao nộp lại chiếc vòng. Phải khó khăn lắm cô mới lấy lại đồ thất lạc của mình nếu bây giờ cô đưa cho cô ta thì bao nhiêu công sức cô bỏ ra coi như công cốc.
- "Tôi không đưa....ực...ư...."
Tĩnh Anh vẫn giữ nét mặt lạnh lẽo đáp lại cô ta khiến Tô Khiết Như phát cáu mà bóp chặt cổ cô.
- "Nếu cô không muốn chết thì mau đưa đây."
- Tôi không...ư...ưm..."
Tĩnh Anh bị bóp nghẹt cổ khiến việc nói năng cũng trở nên khó khăn.
- "Thế thì mày đi chết đi. Mày mà chết rồi thì sẽ không có ai tranh giành Vương Phong Thần với tao nữa!"
Càng nói cô ta càng siết chặt cổ cô hơn, móng tay dài sắc nhọn của cô ta cũng vô tình đâm vào cổ cô khiến nó bắt đầu rớm máu. Tĩnh Anh biết Tô Khiết Như một khi đã để lòng đố kỵ của cô ta dâng cao thì cô ta sẽ có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào. Cổ họng bị thiếu dưỡng khí, Tĩnh Anh mắt lờ đờ, tay cố đẩy cô ta ra để thoát khỏi nhưng không thể làm được gì. Chẳng lẽ cô cứ như thế này mà bị cô ta giết chết không ai biết sao?