Bảo Bối! Anh Xin Lỗi

Chương 116




Sau khi nhận được sự đồng ý của gia đình sản phụ, bác sĩ bắt đầu tiến hành phẫu thuật cho cô.

Mọi người ở bên ngoài thì lòng nóng như lửa đốt, bác sĩ ở bên trong cũng tập trung cho ca phẫu thuật đến toát mồ hôi hột.

Chiếc dao nhỏ từ từ rạch lên bụng cô, máu cũng bắt đầu ứa từng giọt nhỏ ra.

- "Oe! Oe! Oe! "

Một hồi lâu sau, tiếng trẻ con bắt đầu vang lên khắp cả căn phòng.

Nhân viên y tá nhanh chóng đón lấy đứa bé còn dính đầy máu quấn vội vào trong chiếc khăn.

- "Là một bé trai!"______Bác sĩ phấn khởi nói và ngay lập tức tiếp tục nốt những bước còn lại của ca phẫu thuật bao gồm cả khâu vết mổ cho cô.

*tít tít

Bác sĩ vừa khâu xong thì tiếng máy đo nhịp tim kêu lên inh ỏi khắp cả căn phòng khiến ai nấy đều vội đưa mắt hướng nhìn về phía chiếc máy rồi lại nhìn cô.

- "Không xong rồi! Cô ấy bị xuất huyết, máu chảy nhiều quá."

- "Bác sĩ! Huyết áp của cô ấy cũng đang rất thấp, nhịp tim đập không ổn định."

Cô y tá lại nói.

Bác sĩ nghe y tá nói vậy thì lập tức nhìn vào máy đo, sắc mặt cũng nhanh chóng tối sầm lại. Họ tức tốc dùng mọi cách cấp cứu cho cô nhưng sau đó tình trạng của cô vẫn xấu đi, tim cũng ngừng đập.

- "Tiến hành kích tim cho cô ấy. 1!2!3!"

Bác sĩ vừa nói vừa tức tốc kích tim cho cô với mong muốn nhịp tim của cô sẽ đập trở lại.

Thế nhưng sau nhiều lần cố gắng, nhịp tim của cô vẫn "chết".

Bác sĩ bất lực lắc đầu rồi quay sang nhìn y tá. Sau đó ông đành đi ra ngoài để thông báo với gia đình cô.

Vừa thấy bác sĩ đi ra, Vương Phong Thần liền vội hỏi:

- "Bác sĩ! Vợ tôi sao rồi? Lúc nãy hình như tôi nghe thấy tiếng trẻ con khóc?"

- "Đứa trẻ đã bình an vô sự rồi nhưng tiếc là...".

Bác sĩ ngập ngừng nói. Mặc dù ông đã cố gắng hết sức nhưng việc cô ra đi như vậy, ông rất sợ nhà họ Vương sẽ trách ông.

- "Bác sĩ! Ý ông là sao? Ông mau nói đi!"

- "Bác sĩ! Con gái/Con dâu tôi sao rồi?"

- "Cô ấy bị sinh khó. Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng mà...chúng tôi xin lỗi."

Bác sĩ cúi thấp đầu nói.

Tất cả mọi người bao gồm cả Vương Phong Thần đều rất sốc khi nghe tin này. Anh vội chạy vào trong phòng phẫu thuật vừa run run nói:

- "Không thể nào! Tĩnh Anh, em không thể đi như vậy được!"

Anh nhìn thấy cô đang nằm trên giường, khuôn mặt nhợt nhạt.

- "Vợ à! Anh không tin! Em chỉ đang trêu đùa anh thôi có đúng không? Em nhìn xem, đây là con trai của chúng ta, con đang khóc đòi em này."

Vừa nói anh vừa ôm lấy đứa bé đỏ hỏn mới sinh đặt lên trên bụng cô.

Đứa bé cứ khóc "oe oe" mà vùng vẫy trên bụng cô. Ba mẹ anh và ba mẹ cô nhìn con gái/con dâu mình và đứa cháu mới sinh thì không kìm được nước mắt. Đứa trẻ tội nghiệp vừa mới chào đời còn chưa cảm nhận được hơi ấm của mẹ mình thì đã phải chia xa.

- "Vợ à, anh xin em hãy tỉnh dậy đi. Em không nghe thấy tiếng con trai chúng ta đang khóc sao? Hức...".

Anh vừa nắm tay cô vừa khóc lóc thảm thiết. Đây cũng là lần đầu tiên anh khóc như một đứa trẻ trước mặt nhiều người như vậy.

Tĩnh Anh thấy mình đang bước tới một nơi mà phía trước ánh sáng cực kì chói loá. Cô đang ở đâu đây? Tại sao nơi này lại lạnh lẽo như thế này?

- "Oe! Oe! Oe!"

Cô đang bước đi về phía ánh sáng kia thì đột nhiên cô nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh khóc. Phải chăng đó là tiếng khóc của đứa con cô mới sinh?

Tĩnh Anh đứng ngẩn người một lúc và lắng nghe tiếng khóc. Cô nghe thấy tiếng con cô khóc rất đáng thương. Cô bây giờ đang đứng ở một bên là ánh sáng chói loà nhưng nhẹ dịu, một bên là nơi cô vừa đi qua, nơi ấy rất đau nhưng lại có tiếng khóc của con cô.

Không được, dù nơi kia có đau đớn như thế nào thì cô vẫn muốn quay lại. Cô muốn ở bên cạnh đứa con bé bỏng của mình.

- "Tĩnh Anh...Tĩnh Anh...Em...Bác sĩ! Hình như tôi vừa thấy ngón tay cô ấy cử động.

Vương Phong Thần đưa tay lau nước để có thể nhìn kĩ hơn. Rõ ràng anh vừa nhìn thấy ngón tay cô cử động.

- "Mau cho cô ấy thở oxi đi!"

Bác sĩ vội ra lệnh cho nhân viên y tá đeo máy oxi lại cho cô.

Dường như cảm nhận được hơi thở và tiếng khóc của đứa bé, nhịp tim của cô cũng bắt đầu hiện lên trên máy đo.

- "Thật kì lạ. Không phải vừa nãy cô ấy đã..."

Bác sĩ không thể không trầm trồ trước biểu hiện của cô. Mọi người trong ai nấy cũng ngạc nhiên nhưng xen lẫn hạnh phúc và niềm vui.

- "Bác sĩ! Để tôi mang đứa bé đi nhé? Cô ấy bây giờ đang rất yếu."

Cô y tá nói rồi định bế đứa bé lên khỏi người cô. Nhưng bác sĩ liền ngăn cản:

- "Cô cứ để đứa bé ở đó đi. Phải chăng tiếng khóc của đứa bé đã khơi dậy tình mẫu tử, khiến cô ấy trở về."