Bảo Bối, Anh Nhớ Em! [H+]

Chương 56: Cuối cùng cũng tìm được em.




Written By Terryblackfox

Dạ Anh sững người.

Cô không ngờ tới rằng Hoắc Dương Thần sẽ thổ lộ ngay lúc này. Nội tâm cô bắt đầu có chút theo không kịp.

Hoắc Dương Thần vẫn giữ nụ cười ấm áp như trước. Ánh mắt anh từ đầu tới cuối đều bình thản nhìn vào cô. Nhìn không ra một tia đùa giỡn.

Cô thực chất muốn nhìn ra một tia bỡn cợt nào của anh. Nhưng ánh mắt người này quá thâm sâu. Nội tâm của anh... Cô càng không dám đoán.

[.....]

Thành phố lúc càng xế chiều càng khiến cho lòng người thoải mái. Nhất là vào giờ tan tầm. Dạ Anh thích nhất chính là thời gian này. Đứng trước cửa sổ, có thể ngắm nhìn toán bộ khung cảnh bên dưới nhỏ bé. Khung cảnh người người qua lại. Cảm thấy đây mới chính là hơi thở, là nhịp sống vốn có của thành phố.

Từ hôm dạ tiệc đến bây giờ đã hơn một tháng. Dạ Anh và Hoắc Dương Thần cũng bắt đầu vào đống công việc chất cao như núi. Chỉ là Dạ Anh khác Hoắc Dương Thần ở chỗ. Theo như anh nói, cô chỉ cần ngồi tại phòng làm việc, đọc tư liệu tham khảo chuyên môn của cô. Sau đó, nếu có hứng thú thì xuống quan sát tiến độ làm việc của cấp dưới. Dạ Anh tất nhiên sẽ chọn vế sau. Ngồi hàng giờ liền vùi đầu vào xấp tài liệu dày cộm mới biết được. Cách này quả thực rất không phù hợp với chân đi của cô. Những tập tài liệu này sao có thể giữ chân cô được...

Nhưng xem ra so với trong phòng làm việc của Hoắc Dương Thần đã là rất ít...

Dạ Anh đã từng vào phòng làm việc của Hoắc Dương Thần.

Khác hẳn so với trong suy đoán của cô. Gam màu xám trắng chủ đạo. Phòng làm việc của anh ngược lại còn có trang trí đèn chùm sang trọng mang phong cách Châu Âu. Trên bàn làm việc lớn lại đặt một châu cây bé nhỏ. Nhìn rất không phù hợp với tính cách lạnh lẽo của anh ấy.

Vậy mà khi nhìn thấy Hoắc Dương Thần ngồi sau bàn làm việc, khung cảnh này ập vào mắt cô một cách hài hoà đến lạ.

Chính là hai ngày sau khi buổi dạ tiệc kết thúc. Sở dĩ sau ngày hôm đó, Hoắc Dương Thần cứ đến giờ lại gọi điện thoại cho cô. Hầu như ngày nào cũng ít nhất một cuộc điện thoại. Nhưng chủ đề lại hoàn toàn là những chuyện không liên quan đến công việc.

Đại khái là anh hỏi cô đã ăn cơm chưa. Có ăn cơm đúng giờ hay không. Sau đó...

Càng không có sau đó.

Ban đầu Dạ Anh cũng cảm thấy những chuyện nhỏ nhặt liên quan đến sinh hoạt cá nhân của cô cũng không nhất thiết phải báo cáo cho anh.

Qua điện thoại, Dạ Anh cảm nhận được giọng nói có chút mệt mỏi của anh. Chắc anh chỉ vừa mới kết thúc cuộc họp.

Lần này, Hoắc Dương Thần phải bay sang Italy đích thân kí hợp đồng. Về tình hình cụ thể thì cô không thể biết. Nhưng qua giọng nói của anh, Dạ Anh cũng phần nào đoán được cuộc họp này kéo dài khá lâu.

Ít nhất Hoắc Dương Thần chưa bao giờ lộ rõ sự mệt mỏi trong anh đến như vậy. Anh luôn tỏ ra nghiêm nghị cứng rắn. Sự lạnh lùng của anh hoàn toàn bao vây lấy con người anh khiến nó trở thành một lớp vỏ mà người ngoài nhìn vào cảm thấy không rét mà run.

Duy chỉ có ở trước mặt Dạ Anh, anh rất hay cười. Nụ cười rất nhạt. Tựa hồ phải chú ý kĩ mới phát hiện đầu mày của anh cũng đã giãn ra, không còn vẻ nghiêm nghị như ở công ty nữa. Vả lại, dạo gần đây anh còn rất thích hay trêu đùa cô.

Đang mải chìm vào suy nghĩ. Dạ Anh giật mình nhìn về phía chiếc di động đang đổ chuông. Cô tiến gần lại bàn làm việc. Bàn tay nhỏ nhắn cầm điện thoại lên, màn hình nhấp nháy cái tên quen thuộc.

"Em đang làm gì vậy?"

Dạ Anh vừa nhấc máy. Hoắc Dương Thần đã mở miệng nói trước. Giọng nói của anh trầm ấm rất dễ nghe. Bất quá, Dạ Anh nghe được tiếng thở dài truyền tới. Rất khẽ. Giọng nói còn có hơi thoáng chút mệt mỏi. Xem ra là anh chỉ mới vừa họp xong.

"Không làm gì cả. Chuẩn bị tan làm, còn anh?"

Dạ Anh quay đầu liếc nhìn đống tài liệu vẫn đang còn chất cao trên bàn. Giọng nói có chút ngượng ngập.

Điện thoại truyền đến một giọng cười khẽ.

"Đừng cố sức quá. Nếu thấy nhàm chán thì em có thể nói với tài xế. Anh đã dặn trước với cậu ta. Em muốn đi bất cứ đâu cũng được. Nhưng nhất định phải có cậu ta đi cùng." Anh nói.

Dạ Anh có biết người tài xế này.

Từ khi Hoắc Dương Thần đảm nhiệm vị trí chủ tịch tập đoàn Hoắc Viễn, anh ta đã làm việc cho anh đến tận bây giờ. Thời gian xem ra đã khá trung thành. Nhưng Hoắc Dương Thần đã dặn dò như thế tức là muốn anh ta đi theo để bảo vệ cô. Mặc dù với thân thủ của cô, tự bản thân cô cũng có thể chắc chắn sẽ không gặp phải bất cứ chuyện gì. Đối phương cho dù có dở trò đánh lén cũng chưa chắc đã có cơ hội.

Nhưng Dạ Anh trái lại nghe xong trong lòng có chút ngọt ngào. Nhưng miệng thì vẫn cảm khái không thôi.

"Vậy sao được? Anh còn đang bận rộn như vậy. Em làm sao có tâm trạng để đi chơi chứ?"

Bên kia, Hoắc Dương Thần một tay cầm điện thoại. Ánh mắt dừng lại trên màn hình máy tính đang chiếu hình ảnh cô gái nhỏ đang dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc. Ánh mắt anh rõ ràng ngập tràn cưng chiều. Nếu để ý kĩ sẽ thấy khoé miệng anh khẽ nhếch lên rất nhạt.

"Ngoan. Cuối tuần này anh trở về."

Dạ Anh có chút bất ngờ.

Cuối tuần này?

Chẳng phải là ngày kia sao?

Anh như thế nào trở về sớm như vậy?

Khoan đã.

Anh ấy nhắc tới lịch trình công tác. Không lý nào chính là muốn cô tới đón anh a?

Khoé miệng không kìm được nhếch lên.

Cô cúi đầu nghịch mũi giày. Cô đáp.

"Được. Em sẽ tới đón anh!"

Tan tầm, vừa bước ra khỏi cửa chính, quả nhiên tài xế riêng của Hoắc Dương Thần đã đứng chờ sẵn.

Mặc dù là tài xế riêng của Hoắc Dương Thần nhưng số lần cô gặp anh ta phải đếm trên đầu ngón tay. Bởi vì mỗi lần đến gặp cô, Hoắc Dương Thần đều phải tự mình lái xe đến.

Lái xe nhìn thấy Dạ Anh đến đã tự động mở cửa, bộ dạng cứng ngắc đứng một bên giữ cửa chờ cô. Dạ Anh lễ phép gật đầu xem như đáp lễ rồi mới lên xe.

Cuối tuần nên Dạ Anh muốn đi dạo trong siêu thị, Dạ Anh không để theo tài xế vào theo. Chỉ dặn anh ta ở trên xe chờ. Dù sao nơi này cũng là nơi công cộng. Hẳn là không ai dám làm gì. Nhưng suốt dọc đường đi đã có không ít ánh mắt nhìn đến phía này.

Nguyên nhân là do Dạ Anh vẫn mặc bộ váy làm việc công sở. Nhưng kiểu dáng này hoàn toàn là phong cách thời thượng. Kiểu áo cơ hồ còn là mẫu ra mắt mới nhất. Rất hợp thời trang xuân hè này. Chỉ là lúc mặc lên người cô lại mang lại một màu sắc tươi mới.

Dạ Anh cầm lấy một quả táo đỏ sẫm, tay còn lại cầm dâu tây. Dường như đang thực sự cân nhắc.

Dù sao giá thành cũng không rẻ. Hiện tại cô vẫn chưa được lấy lương...

Nghĩ tới chuỗi ngay dài mới có thể lấy lương, Dạ Anh không khỏi nhớ lại cuộc điện thoại ban nãy. Trước khi ngắt máy, Hoắc Dương Thần có gọi cô lại..

"Dạ Anh."

Cái tên từ miệng anh bật thốt ra. Ngữ khí bình thản nhưng giọng nói lại tràn đầy từ tính.

"Vâng?"

Dạ Anh hơi do dự đáp lại.

"Không có gì! Chỉ là anh có chút nhớ em."

"....."

Sau khi ngắt điện thoại, quả nhiên cô bỗng đỏ ửng lên.

Hoắc Dương Thần này càng ngày càng có thể thả thính như vậy.

Đồ đạc bên trong xe đẩy chẳng mấy chốc đã chất thành một ngọn núi nhỏ. Sau khi chắc chắn rằng không còn thiếu thứ gì nữa Dạ Anh mới quyết định đẩy xe ra quầy thanh toán.

Đến khi cô đi được khá xa. Lúc này, ở gian hàng phía đối diện, một đôi giày da đen bóng đột nhiên xuất hiện. Ánh mắt thâm trầm nhìn bóng người con gái vừa mới rời đi. Ngay sau đó cũng tiến lên đi tới chỗ quầy thanh toán.

Italy.

Hoắc Dương Thần cúp điện thoại. Anh khẽ nâng tay xoa mắt.

Anh còn tận hai cuộc họp quan trọng nữa mới có thể kết thúc.

Ban nãy là do giữa chừng không khí bị đè nén suốt 5 giờ đồng hồ. Không phải nhân viên thì lãnh đạo các phòng ban đã toát hết mồ hôi.

Trong đầu nhàm chán lền lập tức nhớ tới cô gái nhỏ không biết lúc này đang làm gì.

Nghĩ là làm, thế mà anh lại cho dừng cuộc họp chỉ để gọi cho cô.

Càng nhớ cô đến nỗi phải bật camera trong phòng làm việc để mà ngắm cô.

Nghĩ tới điều này, Hoắc Dương Thần đột nhiên bật cười.

Quả nhiên trên đời này e là chỉ có cô mới khiến anh phải lo nghĩ nhiều như thế.

[...]

Dạ Anh đang chờ tới lượt thanh toán. Bên cạnh đột nhiên ập tới một cảm giác mạnh mẽ quen thuộc.

Cô gần như lập tức xoay đầu nhìn về bên cạnh.

Nhưng bên cạnh lại chỉ có một người đàn ông đang thanh toán giống như cô.Khuôn mặt người đàn ông này cương nghị. Góc nghiêng cũng xem như là đẹp trai.

Trong đầu bất giác nghĩ đến hình bóng người đàn ông nào đó..

Mặt Dạ Anh thoáng cái đã đỏ lên. Cô ho nhẹ một tiếng. Người đàn ông bên cạnh nghe thấy động tĩnh cũng xoay lại nhìn cô.

Bấy giờ Dạ Anh cô mới nhìn thấy ánh mắt của người nọ.

Cô sững người.

Người này..

"Xin hỏi quý khách muốn thanh toán bằng gì?"

Giọng nói cô nhân viên vang lên, thành công dời sự chú ý của Dạ Anh.

Bên này, người đàn ông cũng đã thanh toán xong. Anh ta một tay xách túi, nhanh chóng rời khỏi quầy thanh toán.

Mãi đến khi Dạ Anh thanh toán xong, cô chạy ra ngoài đưa mắt tìm kiếm xung quanh.

Bóng dáng kia đã biến mất.

Chợt một trận đau nhói nơi ngực trái hiện lên âm ỉ. Dạ Anh đờ người đứng tại chỗ, trong đầu chỉ toàn là ánh mắt quá đỗi quen thuộc của người đàn ông đó.

Nhưng diện mạo của người đàn ông đó thì lại hoàn toàn khác so với anh ta.

Nhưng rõ ràng là ánh mắt đó.

Rõ ràng ban đầu cô còn cảm nhận được nguồn cảm xúc mãnh liệt quen thuộc ập tới, vây lấy cô.

Anh ta đã thay đổi diện mạo sao?

Nhưng bằng cách nào?

Trong lúc Dạ Anh đang đờ người trước cửa chính siêu thị, tài xế của Hoắc Dương Thần tiến lên. Nghĩ chắc là do cô mua nhiều thứ nên muốn nghỉ mệt.

Anh ta nhanh chóng chạy lại, cầm lấy hai túi bóng trên tay cô. Mãi một lúc vẫn không thấy cô hoàn hồn.

Anh ta không khỏi lăc tay trước mặt cô.

"Cô Lục! Cô Lục!"

Dạ Anh giật mình. Nhìn lại hai túi bóng trên tay mình đang được tài xế cầm đi lúc nào không hay.

Quả nhiên người đàn ông kia vẫn còn quan trọng đối với cô.

"Cô không sao chứ?"

Tài xế nhìn sắc mặt Dạ Anh trắng bệch. Trên trán cũng chảy vài giọt mồ hôi. Không bết bát nhưng lại khiến người khác bất an.

"Không sao. Về thôi."

Dạ Anh khẽ nói. Giọng nói có chút khô khốc. Cô khẽ liếm đôi môi khô, ánh mắt cũng dần có điểm tựa. Theo chân tài xế xuống bãi đỗ xe.

Đến khi Dạ Anh vừa rời đi không lâu. Ở phía sau bức tường cách nơi Dạ Anh vừa đứng không xa. Người đàn ông từ từ bước ra.

Ánh mắt anh ta sâu thẳm dõi theo bóng người con gái vừa rời đi. Anh ta xoay người tiến về chỗ đậu xe, tiện tay vứt luôn túi bóng từ trong siêu thị vào trong thùng rác.

Ngồi vào trong xe, ánh mắt anh ta càng trở nên thâm sâu khó dò. Bàn tay nắm trên vô lăng cũng trở nên kích động run rẩy.

"Layla, cuối cùng anh cũng tìm được em!"