Written By Terryblackfox
Hoắc Dương Thần sau khi bàn bạc công chuyện với Lâm Tịch Hào xong, anh trở lại phòng ngủ.
Đem tất cả những gì còn sót lại tẩy rửa thật sạch.
Ngay chính cả anh còn cảm thấy thật kinh tởm với mùi máu tanh nồng đậm cứ bám vấy xung quanh mình.
Đứng dưới vòi hoa sen. Hàng ngàn giọt nước bắt đầu chảy xuống cơ thể cường tráng của người đàn ông. Nước da màu đồng hiện lên vẻ nam tính khoẻ khoắn. Mái tóc đen nhánh khẽ rũ xuống trước trán làm nổi bật lên khuôn mặt điển trai góc cạnh của người đàn ông. Hai hàng lông mi nhắm chặt lại, dày đặc như cánh quạt nhỏ. Sống mũi cao thẳng tắp. Bạc môi mỏng quyến rũ dụ tình.
Trên gương mặt của người đàn ông chẳng khác gì như một kiệt tác tự nhiên ban cho.
Khuôn mặt góc cạnh tiêu soái. Vậy mà đôi mắt thâm sâu lạnh lùng lại khiến cả gương mặt anh trở nên băng lãnh hơn bao giờ hết. Cơ hồ là đến ngước mặt lên nhìn người đàn ông này còn không dám.
Ở trước mặt anh, hoặc là cúi đầu, hoặc đừng bao giờ nghĩ đến ánh mặt trời ngày mai.
Hoắc Dương Thần đứng dưới vòi hoa sen muốn ngâm mình trong dòng nước mát.
Giọt nước mạnh mẽ dội xuống da thịt khiến đầu óc anh có chút tỉnh táo.
Chợt, trong đầu anh lúc này lại hiện lên hình ảnh của Dạ Anh. Từng hơi thở, từng đường cong trên cơ thể cô, ngay cả nhiệt độ cơ thể xuyên qua lớp vải. Anh đều có thể nhớ hết.
Không biết nha đầu giờ này đã ngủ chưa nhỉ?
Anh lắc đầu cười khổ.
Khoác áo choàng tắm màu đen vào bên trong thư phòng. Anh thẳng tắp ngồi xuống chiếc ghế xoay sau bàn làm việc.
[.....]
Không bao lâu sau, cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa lần nữa.
Anh khẽ đáp. Người bên ngoài nghe tiếng liền đẩy cửa bước vào.
Lâm Tịch Hào mạnh tay ném một tên khiến hắn ta nằm sõng soài xuống đất. Hắn đau đớn la lên.
" A! Thằng chó... Mày... Mày... "
Đến khi hắn ngẩng mặt lên nhìn, tầm mắt hắn ta bất chợt dừng lại trên người người đàn ông ngồi sau bàn việc.
Người đó dù cho chỉ đang khoác một chiếc áo choàng tắm nhưng cơ hồ hàn khí bên trong hắn không hề giảm.
Hắn ta có thể cảm nhận được khí áp bức người của người đàn ông đang toả ra.
Hắn lắp bắp hết nửa ngày mới có thế nói tiếp.
" Mày là ai? Hừ! Dám bắt cóc tao. Tụi mày không còn muốn sống ở đây nữa sao? "
Mặc dù trong lòng sớm đã run cầm cập nhưng hắn ta vẫn mạnh miệng mắng chửi. Dù sao gia thế của hắn cũng không nhỏ. Đó còn chưa nói đến Hắc đạo...
Dứt lời, phía sau lưng đột nhiên truyền đến một trận đau nhức dữ dội. Cả người hắn ta đột nhiên đổ ập xuống đất, máu từ trong miệng cũng phun ra dữ dội, hắn ho sặc sụa.
Lâm Tịch Hào từ đầu đến cuối vẫn luôn đứng ở phía sau.
Nghe hắn dám ở trước mặt lão Đại nói những lời đó thì anh cũng chỉ chỉ biết lắc đầu.
Thầm cầu phúc cho tên xấu số đã thành công chọc phải lão Đại nhà mình.
Nghĩ vậy, Lâm Tịch Hào đá một cái vào lưng hắn.
Đối với anh mà nói, anh chỉ tùy tiện đá một cái nhưng cơ hồ sức lực dồn nén của anh lại vô cùng lớn. Bằng chứng là tên kia sớm đã muốn ngất đi rồi.
Lâm Tịch Hào: " ..... "
Lâm Tịch Hào cho người lấy xích điện làm cơ thể hắn giật lên. Hắn tỉnh lại. Một lần nữa lại ngước mắt lên nhìn Hoắc Dương Thần đầu tiên.
Lúc này, giọng nói của hắn yếu ớt đến nỗi lời nói ra cũng không nổi.
Hắn chỉ biết chờ đợi người đàn ông trước mắt này định làm gì mình. Chợt, Lâm Tịch Hào ở phía sau hắn báo cáo.
" Lão đại. Tên này là Diệp Minh, nhị thiếu của Diệp gia. Sắp tới sẽ cùng anh trai thay Diệp đổng nắm quyền điều hành cả Diệp thị. Tên này nổi tiếng ăn chơi, cả ông bà Diệp gia lại hết lòng cung cấp tiền cho tên này xài không hết. Còn nữa, qua điều tra... Tên này còn là đại ca của băng nhóm trong thành phố chúng ta nữa!"
Lâm Tịch Hào báo cáo xong, anh cố tình nhấn mạnh chữ đại ca khiến Diệp Minh được phen lấy lại vị thế.
Thực chất nếu không có Hoắc Dương Thần ở đây thì có lẽ anh đã ôm bụng cười lăn lốc rồi!
"Đại ca sao? Không biết bang phái của tên này có bằng một góc của Lão Tam không nữa chứ đừng nói đến Lão Đại ha ha ha ! "
Hoắc Dương Thần vẫn im lặng không nói gì. Nhưng sắc mặt anh sớm đã lạnh đến mức không còn gì để nói.
Ngay cả Diệp Lang vừa lấy lại chút mặt mũi cũng phải không lạnh mà rét run lần nữa.
Dù sao hắn ta cũng làm đại ca của một băng nhóm nhưng thực chất hắn ra so ra chẳng biết một cái gì.
Ngoài việc đánh đấm một chút thì hắn cũng chỉ biết vung tiền rồi cho người đi theo bảo vệ mình khỏi nguy hiểm.
Dàn vệ sĩ của hắn ta cũng là một trong những ám vệ cao cấp.
Thế mà lại bị người trước mắt này dễ dàng tóm được.
Nghĩ đến đây, Diệp Minh không khỏi lo sợ đánh giá người đàn ông này.
Hoắc Dương Thần một lúc lâu vẫn không hề lên tiếng, thấy anh vẫn chưa mở miệng. Hắn ta nóng ruột đến mức buộc miệng nói :
" Này ngươi muốn... Muốn... "
Vừa mới mở miệng, hắn thật hận không thể cắt ngay chiếc lưỡi của mình ngay lập tức. Nhìn sắc mặt ngày càng lạnh lẽo của người đàn ông trước mặt là biết.
" Mày... Mày là ai? Muốn gì thì cứ nói. Tao có tiền. Mày cần bao nhiêu? Tao cho người ngay lập tức mang đến đây! "
Dứt lời, cả căn phòng lặng chìm vào không khí lạnh như băng...
Riêng Lâm Tịch Hào ở phía sau nghe xong liền muốn nhếch môi cười khinh bỉ.
Tiền ư?
Lão Đại có nhiều nhất chính là tiền!
Ừm... Ngoài tiền ra thì còn có quyền lực nữa!
Ánh mắt sắc bén của Hoắc Dương Thần bắn tới. Anh âm thầm đánh giá một lượt từ trên xuống dưới tên Diệp Lang đang run lẩy bẩy dưới đất.
Nhìn tổng thể, hắn ta chuẩn xác là thiểu năng vô tích sự.
Có thể điều khiển một đội quân sát thủ để ám sát anh thì chỉ dùng rất nhiều tiền thôi còn chưa đủ.
Chắc chắn sau lưng hắn ta còn có người chống lưng!
Nhưng nhìn cục diện thì e là mục tiêu những tên sát thủ ấy nhắm tới không phải anh.
Nếu không nhờ anh nhạy bén đánh hơi được mùi trong không khí trước mà quay lại thì hẳn là cô nhóc nhà anh gặp nguy hiểm. Bởi vì trong nhà không chỉ có mình cô...
Như vậy, chỉ có một khả năng đó là hắn ta thuê người chỉ để theo dõi nha đầu nhà anh. Còn phải thuê đến tận ám vệ thì...
Bỗng, Hoắc Dương Thần đứng dậy. Thân hình cao lớn rời khỏi chỗ ngồi khiến Diệp Lang có cảm giác một tràn khí thế bức người đột ngột ập tới.
Trước khi đi còn không quên dặn dò Lâm Tịch Hào.
"A Lâm, việc này giao cho cậu. "
Lâm Tịch Hào nghe thấy thế liền cúi đầu nhận lệnh.
Anh khẽ nép người sang một bên nhường đường cho lão Đại.
Ngay khi cánh cửa phòng khép lại, khuôn mặt vốn đang nghiêm chỉnh của Lâm Tịch Hào đột nhiên chuyển sang vẻ ngứa đòn.
"Đi! Chúng ta xuống dưới từ từ nói chuyện!"
Anh nắm lấy cổ áo tên Diệp Minh lôi hắn xuống lầu.
Diệp Minh trong lòng vẫn đang lo sợ không biết Lâm Tịch Hào sẽ đưa mình đi đâu.
Đột nhiên điện thoại trong túi quần của Diệp Minh rung lên.
Hắn ta mừng quýnh cả người nhưng cũng vừa lo sợ.
Hắn ta lo sợ Lâm Tịch Hào nghe được liền quẳng chiếc điện thoại đi. Hoặc là bắt hắn ta nghe trước mặt hắn.
Ngộ nhỡ đại ca gọi...
" Nghe máy. "
Diệp Minh nghe xong còn không khỏi muốn vả vào mặt mình.
Lâm Tịch Hào mặt không đổi sắc ra lệnh.
Hừ! Tưởng anh không nghe thấy sao!
Như thế thì khinh thường năng lực của anh đấy!!
Diệp Minh cố gắng luồn bàn tay đang bị trói vào trong túi quần.
Điện thoại rớt xuống sàn, Diệp Minh tư thế đang bị trói hai tay hai chân khiến hắn cúi xuống có phần khó khăn.
Điện thoại reo được một vài tiếng nữa thì tắt.
Diệp Minh thoáng chốc thở phào!
Hắn ta thầm cầu mong cái tên nào đó đừng có gọi nữa!
Trong lòng hắn ta dấy tia hi vọng.
Quả nhiên, điện thoại vừa tắt không bao lâu thì người kia lại gọi đến. Lần này, hắn thấy người gọi đến là mẹ hắn.
Hắn mừng đến mức hai hàng nước mắt xém chút nữa cũng rơi xuống.
Hằng ngày mẹ hắn gọi không phải chỉ có lúc hết tiền hắn mới nghe máy hay sao?
Thấy vậy, hắn lập tức trượt nghe.
" Mẹ c.... "
Hắn chưa kịp cầu cứu thì Lâm Tịch Hào ngồi phía trước đột nhiên quay đầu nhìn hắn.
Diệp Minh lập tức ngậm chặt miệng, vẫn là chờ xem mẹ nói gì.
" Diệp Minh? Là con sao? Con đang ở đâu? Buổi tối không về sao? Diệp Minh? "
Bà Diệp cứ luôn miệng bên kia gọi Diệp Mịn. Đổi lại, Diệp Mịn bên này rất muốn gào lên nói với bà.
Nhưng mỗi lần muốn mở miệng lại nhìn đến sắc mặt của Lâm Tịch Hào khiến hắn một lần nữa ngậm chặt miệng.
Cuối cùng, vẫn không thấy ai trả lời, bà Diệp mất kiên nhẫn cúp máy.
Đồng thời bước chân của Lâm Tịch Hào bỗng nhiên dừng lại trước một căn phòng.
Nói đúng hơn chính là căn hầm nhỏ!
Chỉ là, giây phút hắn ta nhìn thấy cái tên này, một tia hi vọng cuối còn sót lại của hắn cũng hoàn toàn vụt tắt.
Ánh mắt hắn đột nhiên trùng xuống như người không hồn rồi đột ngột trừng lớn. Sắc mặt hắn tỏ ra hoảng loạn.
" Không. Không. Đừng đi vào đó. Cầu xin anh... Cầu xin anh tha cho tôi. Tôi không muốn chết... Đừng! Làm ơn... Làm ơn tha cho tôi... "
Diệp Minh đang gào thét trong cơn hoảng loạn thì đột nhiên cánh cửa bị mở ra, hai tên vệ sĩ toàn thân mặc vest đen cùng găng tay màu đen tiến đến.
Mở cửa kéo hắn ta vào trong. Giọng gào thét của hắn cũng từ đó nhỏ dần nhỏ dần...
Ánh mắt Lâm Tịch Hào thờ ơ nhìn cảnh tượng trước mắt không một chút xao động.
Hẳn là chuyện này rất bình thường đối với anh.
Cuối cùng, anh lạnh lùng quay đầu lại, liếc mắt ra lệnh cho hai tên vệ sĩ kia cũng rời khỏi nơi này.
[.....]
Sáng hôm sau, Dạ Anh thức dậy rất sớm chuẩn bị bữa sáng cho mẹ.
Hôm nay chính là ngày đầu tiên đến nơi làm việc mới nên cô chọn lựa cho mình một bộ vest cực kì lịch sự nhưng vẫn toát lên nét nữ tính.
Mẹ Dương nhìn con gái bao lâu nay toàn mặc đô theo phong cách nam tính thì hơi lo con gái sẽ mặc lên trông sẽ hơi cứng nhắc một tí nhưng sự thật không ngờ lại vượt qua sự tưởng tượng của bà.
Trước mặt mẹ Sương chính là cô con gái do bà chính tay nuôi nấng suốt hai mươi sáu năm trời.
Vốn từ nhỏ con bé cứ suốt ngày thích đánh đấm khiến bà lo lắng không ngớt.
Lớn lên, bệnh tình của bà đột nhiên trở nặng khiến cho Dạ Anh vừa phải đi học vừa đi làm kiếm tiền lo thuốc men rồi trả phí sinh hoạt hằng ngày.
Nhiều đêm, nhìn thấy con gái đi làm về mệt mỏi, bà có khuyên cô cách mấy cũng không được.
Đến khi gặp Hoắc Dương Thần.
Bà dường như có thể nhìn ra Dạ Anh ở bên cạnh Hoắc Dương Thần mới thực sự là chính con người cô.
Là một cô gái nhỏ nhắn yếu đuối cần người đàn ông che chở.
Vài ngày trước nghe Dạ Anh nói muốn mặc đồ thoải mái đi làm còn doạ cho mẹ Dạ hoảng sợ.
Ngày đầu tiên đi làm sao lại để con gái bà ăn mặc bình thường chứ!
Hơn nữa bà còn không biết trong tủ quần áo của Dạ Anh là quần áo gì sao.
Thế là mẹ Dạ vẫn là đưa cho Dạ Anh một tấm thẻ. Bảo cô đến trung tâm mua sắm mua cho bản thân vài bộ quần áo đi làm.
Dạ Anh tính không nhận nhưng vì bà cứ giục mãi nên cô đành chịu.
Dạ Anh từ từ bước ra đứng trước mặt bà. Chân váy màu đồng vừa vặn ôm sát vào vòng eo con kiến thành công phân định ranh giới giữa vòng một và vòng hai.
Áo thun màu hồng phấn bên trong hoàn toàn trái ngước sắc màu với áo khoác vest khiến cho cô vừa có phần nữ tính vừa có phần nghiêm chỉnh.
Áo vest dành cho nữ cuối cùng ôm trọn thân trên, tay áo vừa vặn đến khủy tay trông rất khoẻ khoắn.
Mái tóc nâu gợn sóng làm hiện lên từng đường nét sắc sảo trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp của cô.
Nhìn thấy mẹ cô còn phải thất thần, Dạ Anh tủm tỉm cười. Cô trêu chọc nói :
" Ai nha. Có phải hôm nay con gái của mẹ đẹp lắm phải không? Chắc chắn ngày đầu tiên đi làm sẽ gây ấn tượng tốt trong lòng nhân viên chứ nhỉ?"
Mẹ Dạ nghe xong liền lấy ngón tay điểm vào trên trán cô. Bà giả vờ tỏ ra giận dỗi nhưng lại toàn là vui vẻ nói.
" Cái con nhỏ này... "
" Hì hì! "
Ting ting ... Ting ting ...
Cùng lúc đó, chuông cửa vang lên.
Mẹ Dạ đoán chắc giờ này Hoắc Dương Thần tới.
Vì hôm trước thằng bé còn nói sẽ đến đưa con bé đi làm ngày đầu tiên.
"Chắc là A Thần đến rồi! Con mau chóng ra ngoài đi. Đừng để người ta chờ!"
Nói xong, bà liền đẩy Dạ Anh ra ngoài cửa. Cô có chút khó hiểu nhìn cánh cửa. Sau cùng, không để người bên ngoài đợi lâu, Dạ Anh tiến ra mở cửa.
Quả nhiên là Hoắc Dương Thần đang đứng ngoài.
Cô mở cửa, đập vào mắt cô là người đàn ông cao lớn với bộ vest vừa vặn ôm sát, tôn lên đôi chân thon dài của anh.
Cô ngẩng lên nhìn anh. Ngũ quan tinh xảo, tuấn tú.
Người này hiển nhiên là soái ca! Vừa nhìn chắc hắn phải ngày đêm mơ tưởng.
Hoắc Dương Thần cũng đang nhìn cô.
Chỉ là, ánh mắt của người đàn ông hết sức nóng bỏng cùng chăm chú khiến cho cô có chút mất tự nhiên.
Cô ngượng ngùng cúi đầu.
Hoắc Dương Thần như mọi lần tưởng Dạ Anh vẫn chưa chuẩn bị xong. Cứ nghĩ người mở cửa sẽ là bác Dạ. Vậy mà người mở cửa lại là ... Cô ấy!
Mắt thấy bộ đồ công sở cô đang mặc.
Hoắc Dương Thần một phen càng thêm kinh ngạc.
Hôm nay... Cô rất đẹp!
Bộ vest như được cắt may cho riêng mình cô. Vừa ôm dáng người chuẩn ba vòng lồi lõm của cô.
Mái tóc dài tự nhiên uốn lượn ba tầng có phần quyến rũ.
Sau cùng, khuôn mặt lộ ra một ít son môi đỏ khiến đôi môi thường ngày có chút căng mọng. Da mặt trắng mịn toát lên khiến người nhìn khó có thể nhịn được.
Cuối cùng, Hoắc Dương Thần đang chìm đắm trong thưởng thức liền bị tiếng cười của cô làm cho thức tỉnh. Anh nói.
"Dạ Anh. Em dám cười anh!"
Nói vậy nhưng bàn tay Hoắc Dương Thần lại không tự chủ được mà giơ lên khẽ xoa đầu cô.
Dạ Anh càng phối hợp cúi đầu.
Cảnh tượng nữ xinh đẹp đứng cạnh người đàn ông tuấn tú.
Cô gái e thẹn được người đàn ông xoa đầu đầy cưng chiều khiến cảnh tượng này có chút đẹp mắt.
"Mọi thứ chuẩn bị xong rồi chứ? Anh đưa em đến công ty."
Dạ Anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ. Gật đầu nói.
"Ừm. Chúng ta đi!"
Mắt thấy bác Dạ từ bên trong đi ra, Hoắc Dương Thần nhìn thấy liền lễ phép gật đầu chào.
"Bác gái chào buổi sáng!"
"Ừm. Đến giờ rồi. Hai đứa vẫn là đi nhanh lên một chút. Giờ này thường rất kẹt xe."
Mẹ Dạ biết ý xua xua tay. Thực chất, bà muốn giải thoát cho cái miệng của bà sớm đã muốn cười thành tiếng rồi!
Đợi đến khi hai người xuống tầng. Hoắc Dương Thần phải đi bộ xuống hầm để lấy xe nên Dạ Anh đứng bên ngoài chờ.
Chợt, một suy nghĩ không nên có xuất hiện trong đầu cô.
Cái này...
Quan hệ hiện tại của hai người có tính là người yêu chưa nhỉ?
Hiện tại buổi sang anh sang đưa cô đi làm...
Ừm... Hoắc Dương Thần cũng rất quen thuộc với mẹ cô.
Khoan đã!
Sao lại nghĩ đến chuyện này thế này.
Thoáng chốc, mặt Dạ Anh đỏ bừng.
Vừa vặn chiếc Maybach dừng trước mặt cô.
Hoắc Dương Thần hạ cửa kính xuống. Ra hiệu cho cô lên xe.
Dạ Anh ngồi lên xe. Mới vừa đóng cửa xe, vừa đang thò tay cài dây an toàn thì bàn tay anh cũng chạm tới.
Cô phản ứng nhanh lẹ liền rút tay ra khỏi. Cô hắng giọng, vờ như chỉ là vô tình nhìn sang hướng khác.
Hoắc Dương Thần ngược lại tâm tình rất vui vẻ.
Còn có thể không vui sao?
Mong muốn được đưa đón cô đi làm mỗi ngày chính là điều Hoắc Dương Thần phải gạch đầu dòng đầu tiên! Thật hận không thể bắt cô về làm việc cho anh. Như vậy là ngày ngày có thề nhìn thấy cô rồi!
Nhất định có ngày anh cũng bắt cô đem về buộc chung một chỗ!
Hoắc Dương Thần thắt dây an toàn cho cô xong. Anh cũng nhanh chóng lái xe đến nơi làm việc mới của cô. Từ đầu đến cuối, khoé miệng vẫn ẩn chứa nụ cười.