Written By Terryblackfox.
Hoắc Dương Thần nháy mắt tối sầm lại. Anh vẫn không nói gì. Sắc mặt có chút khó coi.
Dạ Anh nãy giờ vẫn giữ nguyên động tác. Mắt liếc thấy mẹ cô tư thái bình thản nhưng lời nói lại có vẻ như nghiêm túc. Còn Hoắc Dương Thần mặt mũi đã sớm không còn nhìn thấy. Bất giác, cô gắp thêm miếng cá cho vào miệng. Bản thân cô lập tức muốn lui cung!
Một lát sau, đôi môi mỏng của Hoắc Dương Thần khẽ mấp máy gọi.
" Bác gái... "
" Tất nhiên hai đứa vẫn có thể qua lại. "
Mẹ Sương vừa dứt lời. Dạ Anh lập tức đứng phắt dậy. Đồng thời hô.
" Mẹ... "
Khuôn mặt Dạ Anh nháy mắt đã đỏ bừng. Thật không ngờ mẹ cô còn có thể có cái suy nghĩ ấy nữa đi.
Trái ngược hoàn toàn với Dạ Anh là Hoắc Dương Thần. Sắc mặt anh lúc này từ khó hiểu chuyển sang vui vẻ.
Mẹ Sương nói tiếp.
" Sức khoẻ bác mới hồi phục chưa được bao lâu. Để Dạ Anh ở lại. Ngoại trừ sang công ty khác làm, chuyện gì bác cũng sẽ đồng ý. "
Dứt lời. Hoắc Dương Thần chợt cười cười.
Anh buông bát đũa trên tay trên tay đặt xuống bàn. Bản thân nghiêm chỉnh đứng lên, gập người chín mươi độ theo tư thế thắng tắp nhất. Đồng thời hô to.
"Bác gái yên tâm. Con sẽ thay bác chăm sóc cho Dạ Anh thật tốt! "
Mẹ Sương cười cười không nói gì. Không khí bắt đầu hưng phấn hẳn lên. Ngoại trừ ... Dạ Anh!
Dạ Anh lúc này bị cả hai cùng lơ đi. Chẳng ai thèm để ý đến lời phản bác khi nãy của cô. Càng không thể nói được gì. Cô ngậm ngùi nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Hoắc Dương Thần. Trong đầu đã nguyền rủa tám đời nhà anh rồi cũng nên.
Đúng lúc này, Hoắc Dương Thần cũng ngẩng đầu lên nhìn cô. Ánh mắt hai người chạm trán trên không trung.
Hoắc Dương Thần nhìn biểu cảm tức giận của cô, anh khẽ nhếch miệng cười. Nụ cười của người chiến thắng trong phút chốc thành công khiến cô tức điên lên. Nghĩ nghĩ gì đó nhưng cuối cùng Dạ Anh vẫn phải kiềm chế lại.
Nhìn biểu cảm trên gương mặt cô. Đại khái anh cũng đoán ra được trong đầu cô nghĩ gì. Chỉ là đại não vừa mới suy nghĩ xong, đột nhiên một bên chân bất ngờ bị giẫm mạnh.
Dạ Anh làm ra vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng dưới chân cô đang ra sức muốn nghiền nát bàn chân anh. Chỉ là lúc này Dạ Anh cô không hề biết hành động này của cô trong mắt anh lại hoá ra cưng chiều. Sức lực của cô giẫm lên đối với anh vốn chẳng được bao nhiêu.
Nghĩ đến đây, Hoắc Dương Thần chỉ biết âm thầm lắc đầu cười khổ.
Cả ba người ăn xong, Dạ Anh lúc nào cũng là người thu dọn bát đũa. Hoắc Dương Thần cùng bà Sương ra ghế sofa. Bỗng bà nói nhỏ.
"A Thần, con nghiêm túc với Dạ Anh nhà bác chứ? "
Hoắc Dương Thần nghe xong không cần suy nghĩ đã lập tức đáp lại.
" Con trước giờ vẫn luôn thật lòng với cô ấy."
Nghe được câu trả lời khẳng định. Mẹ Sương gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Sau đó lại ngước mặt lên xem ti vi. Chỉ là lúc này, thật sâu trong suy nghĩ của bà đang không hoàn toàn tập trung vào màn ảnh ti vi đang chiếu những gì.
Bà hết đưa mắt nhìn Dạ Anh đang loay hoay bên trong phòng bếp lại nhìn một lượt Hoắc Dương Thần. Trong đầu còn không thầm thở dài.
Tối muộn, vì sức khoẻ mẹ Sương chỉ vừa mới bình phục nên cần phải được nghỉ ngơi sớm. Dạ Anh tiễn Hoắc Dương Thần ra khỏi cửa.
Đột nhiên, Hoắc Dương Thần không đợi cô nói. Một tay nắm tay cô kéo về hướng cầu thang đi xuống bãi đậu xe.
Đến nơi, Dạ Anh vừa định mở miệng mắng chửi đã bị Hoắc Dương Thần mở cửa ấn cô vào bên trong xe.
Anh đóng cửa xe lại. Trước khi xoay người đi còn không quên khoá chốt xe lại đề phòng cô bỏ trốn.
Hoắc Dương Thần vừa ngồi vào bên trong xe đã lập tức kéo lấy cánh tay Dạ Anh khiến cả người cô ngay tức khắc nhoài về phía mình.
Bạc môi mỏng cùng lúc chuẩn xác hướng thẳng đến môi cô. Hai tay ôm chặt lấy thân hình nóng bỏng ép chặt vào nhau. Đem nụ hôn kéo dài không dứt.
Dạ Anh đến giờ vẫn chưa thể bình tĩnh lại được. Cả cơ thể lập tức bị nhấc bổng lên rồi chìm vào nụ hôn ướt át. Hai tay Dạ Anh bên dưới vẫn theo phản xạ muốn đẩy anh ra nhưng cơ bản là không được!
Hoắc Dương Thần lần này hôn rất chăm chút. Hai mắt anh nhắm lại. Sắc mặt bình thản không thể bình thản hơn được nữa. Nhưng động tác điêu luyện của anh lại bán đứng anh.
Bạc môi mỏng khẽ mút nhẹ cánh môi cô. Lưỡi đỏ nhẹ nhàng lướt nhẹ lên bờ môi cô. Có chút ẩm ướt, ngứa ngáy.
Dạ Anh bị nắm chặt cằm đến phát đau liền theo bản năng há miệng ra. Lưỡi đỏ ấm nóng của Hoắc Dương Thần cũng theo đó mà nhanh chóng xâm nhập vào khoang miệng cô. Nhẹ nhàng mà bá đạo khuấy đảo. Đem tất cả những mật ngọt bên trong cô hút trọn.
Cảm giác được người bên dưới đã không còn phán kháng dữ dội. Hoắc Dương Thần mới chậm rãi động tác. Đem môi cô mút mát một hồi. Sau đó lại thâm nhập vào bên trong lần nữa. Động tác lặp đi lặp lại nhưng thập phần chứa đầy ôn nhu.
Một lúc sau, Hoắc Dương Thần lưu luyến buông môi cô ra. Nhìn đến khuôn mặt đã đỏ bừng của cô khiến tâm tình anh không khỏi hận không thể đem cô nuốt vào trong bụng.
Nghĩ là làm, Hoắc Dương Thần từ môi cô mút mát di chuyển xuống cằm. Hạ xuống đó một vết cắn yêu trên chiếc cằm nhỏ nhắn trắng nõn. Sau đó lại tiếp tục di chuyển một đường xuống cổ. Anh há miệng, ra sức gặm nhấm.
Dạ Anh bị anh hôn đến chóng mặt. Đại não tạm thời chỉ muốn ngưng hoạt động. Ánh mắt mờ ảo đọng lại một tầng hơi sương trông rất kinh diễm.
Chỉ là đến khi cô vừa mới ý thức được thì Hoắc Dương Thần há miệng cắn một cái vào cổ cô. Sau đó không thương tiếc mút một cái thật mạnh rồi buông ra. Giọng nói lúc này có chút trầm khàn nhưng lời nói lại hết sức khiến Dạ Anh kinh ngạc.
"Dạ Anh, nếu em đồng ý. Chúng ta bắt đầu có được không?"